Bài làm 1
Cứ mùa đông đến, em lại chăm chỉ nhặt từng cái lá bàng rụng, xếp thành chồng ngay ngắn. Những cái lá này chơi bán hàng thì thích biết mấy! Nhưng em không thích chơi bán hàng. Em chỉ chắt chiu giữ từng cái lá bàng như vậy. Từng li từng tí của cây bàng này, cái gì em cũng quý. Đối vói em cây bàng này thật thân thiết.
Cây bàng mọc trước sân nhà em, mùa hè đến, hết tầng lá nọ đến tầng lá kia che kín không cho những tia nắng chói mắt rọi xuống đất để cho em và bạn bè được thoải mái chơi đùa. Mùa hè này, những cái lá to của nó toàn một màu xanh ngắt, màu xanh mát mẻ biết bao nhiêu.
Sang cuối thu, lá của nó ngả thành màu tía và bắt đầu rụng xuống. Cái màu tía kì diệu không thể thấy ở bất cứ một cây nào khác và càng nhìn càng đẹp. Đố anh họa sĩ nào pha được đúng cái màu tía ấy của lá bàng cuối thu! Những lá bàng rụng xuống mỗi ngày một nhiều. Em cứ đi học về là ra nhặt sạch từng cái, xếp thành từng chồng to ra to, nhỏ ra nhỏ, để gọn lại vào góc nhà.
Qua mùa đông, cây bàng trụi không còn một cái lá, cành như khô lại in trên nền trời đục. Trong những ngậy rét nhất, đám cành trơ trụi đó như cố co mình vào để cho qua cái rét buốt của mùa đông.
Nhìn những cành trơ trụi ấy, em và các bạn nhỏ gần nhà thấy thương xót trong lòng. Bọn em nghĩ mình có áo mặc mà còn rét, những cành bàng trụi hết lá kia chắc là rét lắm!
Cho tới mùa xuân, chỉ một đêm thôi, chồi xanh li ti đã điểm hết cành to, cành nhỏ. Và rồi từng ngày, từng ngày, những chồi xanh ấy lớn nhanh như thổi, mỗi ngày một khác, hầu như mỗi lúc mỗi khác nữa kia. Mùa xuân của cây bàng cũng như tuổi thơ của chúng em vậy.
Em yêu cây bàng bởi nó gắn liền với bao kỉ niệm theo năm tháng của tuổi thơ em. Nó luôn tỏa bóng mát che khi em vui chơi. Cây bàng cũng như người bạn tri kỉ của em vậy, luôn động viên em học tập và chia sẻ với em những nỗi buồn vui hằng ngày.
Trước sân trường em trồng rất nhiều những cây bàng, thân cây cao lớn, tán lá rộng, cành lá xum xuê , xanh tốt rợp bóng cả một góc sân trường.
Mùa thu đến, những chiếc lá bàng xanh bắt đầu vàng úa, rụng dần. Cây bàn, không còn xanh tốt, xum xuê như trước nữa.Những chiếc lá cứ rụng dần, rụng dần đến khi cành cây trơ trọi, không còn chiếc lá nào. Những quả bàng cũng già dần, mất đi sắc xanh vốn có mà ngả sang màu nâu vàng, bàng rụng xuống sân trường tạo nên những âm thanh lộp độp.
Bài làm 2
Mỗi khi có cơn gió, dù rất nhẹ thổi qua cũng làm những chiếc lá đỏ vàng rơi lả tả, những chiếc lá rụng rơi đầy một góc sân trường, bay xào xạc khắp nơi.
Nhặt những chiếc lá rụng, tung lên cho bay trong gió, hay nhặt những quả bàng khô để chơi chắt, chơi hòn là những trò chơi rất thú vị của đám học sinh .
Chúng em tụ tập thành từng nhóm ba đến bốn người, “đại bản doanh” là dưới gốc cây bàng, chúng em phân công nhau đi nhặt quả ở xung quanh bồn cây, sau đó tập hợp lại để cùng nhau chơi. Những quả bàng khô rất nhẹ và vừa tay nên khi chơi xóc hòn, chúng em sẽ không bị đau tay như khi dùng những viên đá. Trò chơi từ những quả bàng cũng rất đa dạng, có khi chúng em chơi xóc hòn, có khi chơi ô ăn quan, nhảy ô… trò nào cũng rất thú vị, chúng em chơi rất vui vẻ.
Một trò chơi nữa mà chúng em cũng rất hay chơi khi những chiếc lá rụng xuống, đó là trò chơi bắt lá. Chúng em sẽ đứng ở dưới gốc cây, khi lá rụng thì chúng em sẽ chạy theo, bắt lấy những chiếc lá, nếu lá rơi xuống đất rồi thì chiếc lá ấy sẽ không được tính điểm. Sau khi trò chơi kết thúc, nếu ai bắt được nhiều lá nhất thì người đó sẽ là người chiến thắng.
Bài làm 3
Cái Thùy chăm chỉ nhặt từng cái lá bàng rụng, xếp lại thành chồng như bạn. Những cái lá này chơi bán hàng thì thích biết mấy. Nhưng nó không thích chơi bán hàng. Nó chỉ chắt chiu giữ từng cái lá bàng như vậy. Từng li, từng tí của cây bàng này, cái gì nó cũng quý. Đối với nó, cây bàng này thật thân thiết.
Cái cây ấy mùa này, hết tầng lá nọ đến tầng lá kia che kín không cho một tia nắng rọi được xuống đất để cho chúng em chơi đùa. Mùa hè này, những cái lá to của nó toàn một màu xanh ngắt, màu xanh mát mẻ biết bao nhiêu!
Sang cuối thu, lá của nó ngả thành màu tía và bắt đầu rụng xuống. Cái màu tím kì diệu không thể thấy ở bất cứ một cây nào khác kia, càng nhìn càng đẹp. Đố anh họa sĩ nào pha đúng cái màu tía của cây bàng cuối thu. Những lá ấy rụng xuống mỗi ngày mỗi chiều. Cái Thùy cứ đi học về là ra nhặt sạch từng cái. Nó xếp từng chồng, to ra to, nhỏ ra nhỏ, để gọn lại vào góc nhà.
Qua mùa đông, cây bàng trụi không còn một lá, cành lá như khô lại in trên nền trời đẹp. Trong những ngày rét nhất, đám cành trơ trụi đó như cố co mình vào để chịu cho được cái rét buốt của mùa đông. Trong những cành trơ trụi ấy, cái Thùy và những bạn nhỏ của nó thương xót trong lòng. Chúng nghĩ rằng mình có áo, còn rét, những cành trụi trơ trơ ngoài trời chắc rét lắm!
Cho tới mùa xuân, chỉ một đêm thôi, những chồi xanh li ti đã điểm kín tất cả những cành to, cành nhỏ. Và chỉ một đêm sau, rồi từng ngày từng ngày, những chồi xanh ấy lớn nhanh như thổi, mỗi ngày mỗi khác. Mùa xuân của cây bàng cũng như tuổi thơ của chúng nó vậy.
Đời người có rất nhiều quy luật. Một trong số những quy luật bất biến thường làm tôi hoảng hốt đó chính là “Lá rụng về cội”.
“Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em góc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông”
Một buổi sáng tháng 12 mướt mưa, chợt nghe lại cô Bống Hồng Nhung ca Em ơi, Hà Nội phố mà lòng xúc động bồi hồi. Nghe sao mà buồn thay cho cái kiếp “Cây bàng mồ côi mùa đông”. Cây bàng mùa đông côi cút vì lớp lá đỏ úa màu đã buông mình theo gió rụng xuống đường theo lẽ tự nhiên. Nhường chỗ cho những chồi xanh khác nở rộ vào mùa xuân sắp tới.
Cây bàng lá đỏ mùa đông
Vào mùa thu, lá cây bàng sẽ đổi màu chuyển đỏ, nhưng thường không rõ rệt lắm. Chỉ đến những ngày cuối đông, đầu xuân, lá bàng mới gọi nhau hóa thành những “thảm” lá đỏ ửng, trở mình rụng tàn canh. Đặc biệt là ở nơi nào có nền nhiệt độ càng thấp, số ngày lạnh càng nhiều trong thời kỳ lá chuyển mình. Thì lá bàng lại càng có màu đỏ thắm và “chín” đồng loạt hơn.
Lá bàng thay màu
Nhìn cây bàng quạnh quẽ buổi đầu đông trơ trọi trong tiết trời của những ngày cuối năm, bất giác chợt thấy thời gian thật có sức mạnh ghê gớm. Khi nó cuộn mình đến đâu, vạn vật đều nhuốm màu năm tháng đến đấy.
Sự tàn phai của năm tháng trên lá cây bàng
Tôi còn nhớ những năm học cấp 2, trước cửa lớp cũng có một cây bàng. Phàm chúng tôi chẳng thể ưa nổi cái giống cây quanh năm suốt tháng cứ rụng lá tơi tả. Chỉ bọn học sinh là khổ sở, vì sáng nào cũng phải quét cho sạch đám lá trước sân.Nhưng sau này đã xa rồi, lại nhớ bàng da diết, khôn nguôi.
Lá bàng sắp lìa cành
Cây bàng sân trường hồi đó chứng kiến cả thời niên thiếu đầy non nớt của đám học trò chúng tôi. Là những ngày hè nóng bức, có bàng tỏa bóng mát che thân. Cả đám tranh nhau lấy những chiếc lá bàng to nhất để làm quạt, rồi phẩy cho nhau như một đám dở hơi, dở người.
Một nhánh bàng trước khung cửa lớp
Rồi mùa đông những ngày cuối cấp cũng đến, và đó cũng là mùa thi. Chúng tôi lại vội vã bỏ quên mất cây bàng xinh đẹp của mùa hè. Chỉ đến khi chợt quay đầu nhìn lại, chỉ còn đám lá nửa vàng nửa đỏ xơ xác trong vũng nước đọng những đợt mưa cuối mùa. Bàng lại “mồ côi” lại trơ trọi không bạn bè tiễn đưa sự ra đi vàng vọt của chút lá đã đến hồi phải rụng theo quy luật. Đợt lá vàng năm đó đã ra đi, mà không hề có sự tiễn đưa của lũ học trò chúng tôi. Lỗi vì cuộc sống quá vội vã, hay lỗi ở sự rơi rụng theo mùa của loại cây cây này?
Ngày đó, tôi tự bảo mình, chắc vì cô đơn, nên bàng đã vật vã đổi màu, để rồi rụng cho hết kiếp nhân sinh. Nhưng khi đã lớn, đã thấm thía hơn những quy luật cuộc đời, tôi lại tự nhủ, cứ để cây bàng sống tự do đời của nó. Hãy để thiên nhiên sinh ra và chết đi như đúng cách tạo hóa đã trao cho vạn vật. Vì ta không thể lầm chủ được mọi thứ, nên chỉ biết tận hưởng cảnh đẹp đến khi không thể nữa mà thôi.