Trang chủ » Bài văn Kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ lớp 6 hay nhất

Bài văn Kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ lớp 6 hay nhất

Bài làm 1
 
“Tôm… Tôm… tao về rồi này”. Tiếng cậu chủ ngoài cửa đang gọi tôi, tôi lao vút từ nhà ra ngõ để quấn lấy cậu chủ của mình. Cậu chủ yêu tôi lắm, cậu thường xuyên chơi cùng tôi, cậu dắt tôi đi chạy bộ, tắm nắng. Nhưng có một lần, tôi đã làm cậu chủ buồn vì tôi mải chơi quên đường về nhà để cậu chủ phải đi tìm tôi suốt một ngày ròng rã.
 
Tôi nhớ, vào một buổi chiều mùa hè nóng nực. Tôi cứ quẩn quanh từ nhà ra ngoài ngõ. Thời tiết làm cho tôi vô cùng khó chịu.Tôi nằm im, lim dim ngủ thì nghe tiếng lạch cạch, có người đang mở cổng. Tôi tỉnh giấc, thấy cậu chủ đi chơi bóng về đây mà. Cậu chỉ kịp xoa đầu tôi rồi chạy một mạch vào nhà, mà quên đóng cổng. A! Cơ hội đến với tôi đây rồi. Tôi chạy nhanh qua cánh cổng nhà, dừng lại trước con kênh xanh mát. Chẳng chờ đợi lâu tôi vội lao xuống dòng nước mát. Để mình trôi theo con nước, tôi nhắm mắt tận hưởng sự sảng khoái. Cứ thế, tôi chẳng biết mình đang đi đến đâu. Cảm giác dòng nước mát chảy qua bộ lông dày của tôi, thật là sung sướng. Tôi bơi chán rồi mới lên bờ.
 
Bộ lông tôi vẫn còn ướt sũng khi lên bờ. Tôi thấy những con chó khác nhìn tôi cứ ăng ẳng cắn. Tôi chẳng lấy gì làm sợ hãi, đã thế tôi rũ mạnh bộ lông của mình cho nước bắn tung tóe vào chúng, xem lũ chó bọ ấy làm gì được con Golden to lớn như tôi. Và chính những bước đi kiêu hãnh đó, đã đẩy tơi tới một bi kịch tôi bị lạc đường. Tôi bắt đầu ngó ngang dọc, nhưng nhìn tất cả mọi thứ đều lạ lẫm với tôi. Nó không phải là con ngõ trước nhà tôi, cũng không phải đường mà cậu chủ tôi dắt tôi đi chạy bộ mỗi chiều. Tôi càng thêm hoang mang sợ hãi. Tôi chạy khắp con ngõ xung quanh để tìm nhà tôi, nơi có giàn hoa hồng leo màu đỏ trước cổng. Nhưng tôi cứ tìm mãi chẳng thấy đâu. Tôi biết làm sao đây? Tôi càng lo lắng. Lúc này, bản năng dò tìm dấu vết của một con chó Golden đã không thể dẫn tôi về nhà. Ánh nắng cuối cùng của ngày cũng tắt, bóng tối bủa vây lấy tôi. Tôi càng thấy sợ hãi. Không biết cậu chủ có biết tôi đã đi lạc hay không? Cậu có đi tìm tôi không? Đói quá, tôi bước từng bước chân nặng nề đi trong vô vọng. Lúc này, tôi thấy hối hận vô cùng. Bây giờ tôi lang thang, mà chẳng biết mình ở đâu. Vậy là tôi phải trả cái giá vô cùng đắt cho sự bồng bột của mình. Cuối cùng, vì mệt quá tôi nằm xuống trước cửa một ngôi nhà xa lạ. Cơn đói kéo tôi vào một giấc ngủ dài.
 
Bài làm 2
 
Hôm sau, lúc còn đang mơ màng tôi thấy một bàn tay ấm quen thuộc đặt vuốt ve đầu tôi. Chao ôi! Cái cảm giác này thật là quen thuộc với tôi. Bàn tay ấm áp đấy là của cậu chủ đây mà. Tôi bừng tỉnh, thấy cậu chủ đã ngồi bên cạnh tôi rồi vuốt ve cưng nựng, mà trách móc tôi: “Mày bỏ tao đi đây cả đêm hôm qua vậy Tôm? Mày có biết cả nhà lo cho mày nhiều lắm không Tôm nào dậy đi rồi về nhà với tao”. Tôi cứ vờn vờn chân cậu chủ không rời, tôi biết mình mắc lỗi lớn được về với cậu chủ là một điều vô cùng may mắn. Về nhà, tôi được cậu chủ cho ăn một bữa thịnh soạn, cậu ngồi nhìn tôi ăn rồi kể cậu đi tìm tôi vất vả như thế nào. Lúc ấy, tôi cảm ơn cậu nhiều lắm vì cậu đã coi tôi như một người bạn, luôn quan tâm lo lắng cho tôi. Từ giờ về sau nhất định tôi sẽ nghe lời cậu chủ.
 
Bây giờ, mỗi lần nhìn ra bên ngoài cánh cổng nhà tôi lại thầm nhắc nhở mình về lần đi lạc đường ấy. Tôi sẽ chẳng bao giờ dám đi đâu nữa. Thế giới ngoài kia chẳng có nơi đâu tuyệt vời hơn cái ổ của tôi vì nơi đây tôi được chăm sóc bởi người chủ nhân tuyệt vời.
 
Bài làm 3
 
Tiếng người hú, tiếng tù và thúc giục, tiếng sủa ăng ẳng của lũ bạn tôi làm náo động cả góc rừng. Không lẫn vào đâu được là tiếng sủa "gâu gâu" trầm trầm và vang dội của tôi, một chú chó săn lão luyện.
 
   Tiếng súng chát chúa của ông chủ đã hạ gục một con dê núi, nhưng nó chỉ quỵ xuống một lát rồi vùng dậy chạy bán sống bán chết. Tôi lao lên như một mũi tên. Ngang qua suối cạn, con dê vấp ngã. Tôi bồi tiếp hai cú vào cổ, dê núi tắt thở. Mọi người lục tục chạy tới, vui mừng khiêng con thú về. Ông chủ vỗ nhẹ vào hai má tôi và khen : Tốt lắm ! Giỏi lắm !
 
 
 
   Cuộc săn tiếp tục. Tôi chạy trước, mũi khịt khịt đánh hơi, hi vọng lập thêm chiến công. Đây rồi ! Có mùi gì hăng hắc cùng tiếng sột soạt khe khẽ. Một bóng đen vụt qua. Tôi mê mải lao theo …
 
   Bỗng một quả rừng rơi xuống trúng đầu làm tôi chợt tỉnh. Con thú chạy đâu mất mà tiếng người cũng chỉ thoang thoảng trong gió. Tôi dừng lại nhìn quanh … Sao im ắng quá vậy ? Trời bắt đầu tối. Tôi vội vàng chạy theo lối cũ trở về.
 
 
 
   Nhưng dường như càng chạy càng không tìm thấy lối ra. Mỗi gốc cây ngọn cỏ quanh tôi xa lạ như chưa từng gặp bao giờ. Khu rừng rậm rịt, bóng tối như bưng lấy mắt, như bịt chặt tai. Tôi mệt mỏi rã rời, tìm một hốc cây có nhiều lá khô nằm khoanh cho đỡ mệt. Chỉ mong sao ngủ quên đi cho đến khi trời sáng. Nhưng bóng tối, cảnh lạ khiến cho tôi không sao chợp mắt được. Cơn đói cồn cào gợi tôi nhớ tới những bữa ăn ngon lành ở nhà. Họ nhà chó chúng tôi vốn dũng cảm nhưng lúc này xung quanh yên ắng quá nên tôi thèm hơi ấm của con người. ông chủ quý tôi lắm. Ông rất ít nói. Khi nào vui vẻ hoặc hài lòng, ông thường vuốt bộ lông mượt của tôi, vỗ vỗ vào má tôi và khen : Giỏi lắm ! Tốt lắm ! Còn tôi ngước nhìn ông, mắt sáng long lanh và đuôi thì ngoáy tít mừng rỡ.
 
   Chạy suốt ngày, giờ đây tôi thấy mệt. Nhớ lại có lần mải săn mồi, chân trước của tôi vấp vào đá tóe máu. Ông chủ đã kiếm lá dịt vào vết thương rồi băng bó cho tôi. Mấy ngày tôi đau chân, ông chủ xích tôi bên cạnh cầu thang, không cho chạy nhảy. Sáng sáng, ông tháo xích dắt tôi đi một vòng quanh xóm. Nhờ thế mà chân tôi mau lành.
 
   Giờ này, tôi nằm đây, còn ông chủ chắc cũng đang hú gọi tôi khắp ngả. Không thấy tôi về nhà, chắc là ông lo và thương lắm. Biết đâu ông lại đeo súng, xách đèn bươn bả đi tìm dọc bìa rừng …
 
   Suy nghĩ miên man, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh lại thì trời đã tang tảng sáng. Không chịu làm mồi cho thú dữ, càng không thể lang thang trong rừng như lũ chó hoang, tôi phải tìm ra đường về. Nhất định phải về với ông chủ yêu quý của tôi. Tôi đứng dậy nhìn bốn phía, mũi khịt khịt đánh hơi, tai dỏng lên nghe ngóng rồi lao đi với niềm hi vọng.
 
 
 
 
Buổi chiều mát mẻ, tôi được cậu chủ dẫn đi dạo mát trong công viên. Gió mát thổi nhẹ, mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Đâu đó phía bên kia có mấy chú chó cũng đang đùa giỡn với nhau. Cậu chủ như hiểu ý của tôi, thả vòng xích ra cho tôi được chạy nhảy. Và chính sự tự do này đã khiến tôi dẫn đến nông nổi này, tôi đang lang thang ở một nơi mà tôi không hề biết, không nhà, không chủ.
Ham với thú vui mà dường như tôi bị chìm đắm trong thế giới mộng mơ của riêng mình và tôi đã chạy loăng quăng, vui đùa thỏa thích với thiên nhiên mà quên đi rằng mình đang bị lạc mất chủ.
 
Tôi mải mê nô đùa cùng chúng bạn, chạy khắp mọi nơi trong công viên. Bên cạnh công viên có một ngọn đồi cao, tôi chạy lên trên đó, đào bới một hồi. Trời đã sẩm tối, tôi quay lại tìm cậu chủ nhưng nhớ đường nữa. Bụng đói cồn cào, bây giờ chắc cậu chủ cũng đang tìm tôi bấn loạn vì cậu ấy quý tôi lắm. Bình thường ở nhà bây giờ lúc này, tôi đã được tắm rửa sạch sẽ và được sấy lông khô thoáng. Một bát xúc xích được đặt sẵn trên bàn để trờ tôi ngốn sạch. Rồi cậu chủ ẳm tôi lên salon ngồi vừa vuốt ve vừa xem phim, thi thoảng vỗ nhẹ đầu tôi mấy cái kiểu như đánh yêu vậy. Những lúc như vậy tôi thấy thật thích và trân trọng bộ lông của mình.
Quay về hiện tại, tôi mệt mỏi, đói bụng và nhớ cậu chủ. Tôi tự trách bản thân mải chơi đùa không nhớ đường về. Dù mệt nhưng tôi vẫn cố chạy, chạy để tìm đường về. Nhưng càng chạy thì trời càng tối và tôi loạng choạng vấp phải mấy tảng đá. Nhận ra không còn sức lực gì nữa, tôi nằm nhoài ra. Bây giờ chắc cậu chủ đang ngóng tôi lắm, tôi gục xuống tìm kiếm hi vọng và thiếp đi.
 
Và dường như ông trời cũng không tiếc thương tôi, trăng bắt đầu khuất dần đi, những cơn mưa đen ùn ùn kéo đến. Những hạt mưa tí tách bắt đầu rơi khiến tôi phải tỉnh dậy. Mặc dù rất đói và mệt nhưng tôi vẫn cố lết cái thân mình đến chỗ gốc cây lớn để trú mưa. Mưa thì mỗi ngày một lớn khiến bộ lông của tôi ướt sũng nước. Tôi vô cùng đói và lạnh. Tôi thầm nghĩ nếu tôi biết nghe lời và không quá ham chơi thì đã không ra nông nỗi này. Mải suy nghĩ trong một đống bọn bề tôi bắt đầu ngủ thiếp đi.
 
Sáng hôm sau khi mặt trời bắt đầu lên tôi bắt đầu ngơ ngơ tỉnh dậy và đâu đó có tiếng người, tôi nghe như tiếng của cậu chủ đang đi tìm mình. Tôi cố định thần lại xem tiếng gọi vọng từ phía nào và cố gắng đứng dậy đi theo hướng đó. Mặc dù rất đói và mệt nhưng tôi vẫn cố gắng hết mình để tìm cậu chủ. Tôi biết không có tôi cậu chủ rất buồn và với tôi cũng thế không có cậu chủ ở gần một đêm mà tôi đã thê thảm như thế này.
Và rồi ông trời cũng thương tôi sau một hồi lâu gần một buổi sáng cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cậu chủ. Cậu chủ tỏ ra rất vui mừng và hạnh phúc khi tìm thấy tôi. Cậu đưa tôi về nhà cho tôi vào bồn tắm và tắm rửa sạch sẽ cho tôi, cậu biết tôi rất đói nên đã làm cho tôi một bữa ăn thịnh soạn làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc và ấm lòng. Tôi bị lạc vậy đấy. Tôi rất sợ nếu bị lạc mất cậu chủ một lần nữa. Từ giờ tôi sẽ nghe lời cậu chủ nhiều hơn và không ham chơi như vậy nữa. Một lần với tôi thế là quá bất hạnh rồi.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top