Trang chủ » Bài văn cảm nghĩ về cô giáo của em lớp 7 hay nhất

Bài văn cảm nghĩ về cô giáo của em lớp 7 hay nhất

Bài làm 1
 
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
 
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
 
Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
 
Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.
 
 
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.
 
Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
 
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”
 
Bài làm 2
 
Trong cuộc sống của chúng ta từ nhỏ đã nhận được tình yêu thương của cha mẹ ta phải biết đến công lao của những người làm cha làm mẹ đã có công sinh tành ra ta, nuôi ta lớn khôn. Thế rồi khi lớn lên chút nữa thì ta lại nhận được chính tình cảm và những sự dìu dắt của các thầy cô giáo. Em cũng thật may mắn khi nhận được sự giúp đỡ tận tình của các thầy, các cô nhưng trong các thầy cô thì cô Lê chính là người em yêu quý nhất.
 
Cô Lê là cô giáo còn rất trẻ trung cô lại dạy môn mà em yêu thích nhất đó chính là môn văn. Em còn nhớ như in ngày đầu tiên cô bước vào lớp với bộ áo dài trắng nhìn cô thật thướt tha biết bao nhiêu. Cô giới thiệu với lớp em chính bằng nụ cười thân thiện, lớp em bạn nào cũng thấy yêu quý cô. Trong những giờ giảng bài tiếng cô đọc thơ khiến chúng em thật ấn tượng và cũng thật muốn nghe. Cô Lê đọc thơ hay lắm! Không chỉ vậy cô lại còn làm thơ tặng cho lớp em. Mới đầu cô được phân về lớp em là một cô giáo bộ môn thôi, nhưng cô vẫn chăm lo hỏi han chúng em. Cô lại còn biết được những hoàn cảnh của các bạn trong lớp và cũng đến giúp đỡ nữa. Có lẽ trong suốt khoảng thời gian em đi học cho đến khi gặp cô Lê em mới cảm nhận được thực sự thầy cô luôn luôn là người không chỉ truyền thụ kiến thức mà lại còn là người luôn lo lắng quan tâm cho học sinh.
 
Thế rồi trong những giờ học của cô, lớp em như im lặng mải mê say sưa nghe cô giảng bài. Em nhận thấy được những bài văn của cô dạy nó không phải là lý thuyết suông nữa mà lại thấy được cả một tình thương yêu bao la của cô dành cho lớp chúng em. Cô Lê nói với chúng em đó là “Học văn chính là học cách làm người”, và tất cả lớp chúng em đều như thích thú với những tiết học của cô, bạn nào bạn ấy cũng chỉ mong đến giờ văn của cô Lê mà thôi. Cô dạy về những truyện cổ tích, những phương pháp làm văn làm sao cho hay và cảm động. Cô luôn luôn căn dặn lớp em rằng “Cuộc sống có muôn hình muôn vẻ, mỗi người chọn cho mình một cách sống, nhưng hãy học tập tốt để có được một cách chọn lựa lối sống tốt cho mình, bởi không ai có thể thay mình sống được”. Thực sự những bài giảng của cô đi vào lòng người. Cô như truyền kiến thức thật chân thực và khoa học. Kết quả dễ nhận thấy được là trong kỳ thi học kỳ vừa rồi cả lớp em đạt điểm môn văn cao nhất khối. Lớp em ai ai cũng yêu quý cô Lê rất nhiều.
 
Không những vậy thì những bài học lời khuyên dạy của cô giáo dạy Văn yêu quý nhắc nhở em, em sẽ không bao giờ quên được. Thực sự em như thấy được hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo thì cả lớp chúng em sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí mãi mãi không quên được. Và cũng chính cô là người luôn dạy và truyền cảm hứng nghề cho em. Em cũng rất hi vọng mộ ngày nào đó em có thể trở thành một cô giáo tài năng và tâm huyết với nghề, giỏi chuyên môn như cô Lê.
 
Mặc dù trong xã hội ngày nay lại có rất nhiều những dư luận không hay về nghề giáo viên, nhưng nhờ có cô Lê mà em cũng tin rằng không phải là tất cả. Vẫn có những người thầy như cần mẫn với nghề, họ thực sự tâm huyết và sống chính bằng lòng yêu nghề và mến trẻ – một trong những yếu tố cần thiết để có thể là người giáo viên tốt được.
 
Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để có thể thực hiện ước mơ được trở thành một người giáo viên như cô Lê mà em yêu mến. Chắc chắn cô chính là một tấm gương sáng để cho tất cả những thế hệ học trò chúng em noi theo.
 
Bài làm 3
 
Ai nâng cánh ước mơ cho em?
 
Là thầy cô không quản ngày đêm
 
Ai dạy dỗ cho chúng em nên người?
 
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời….
 
Bài hát quen thuộc văng vẳng những góc trường đã dần đi sâu vào tâm trí em mỗi ngày đến lớp từ thời lên 5, lên 6 và có lẽ nó sẽ không bao giờ mờ đi cho đến suốt quãng đời còn lại. Ai cũng từng cắp sách đến trường, tuổi học trò là khoảng thời gian đẹp nhất và ở tuổi mộng mơ đó, thầy cô luôn là người dìu dắt chúng em, dạy dỗ chúng em nên người. Em sẽ không bao giờ quên cô Liên – người cô cũng như người mẹ đã yêu thương và nâng bước cho em những ngày đầu bước vào ngưỡng cửa trung học cơ sở.
 
Ngày đầu tiên đến trường, niềm vui háo hức hiện rõ trên gương mặt của tất cả mọi người. Em còn nhớ như in lần đầu tiên em bắt gặp ánh mắt của cô khi cô đang đứng trên bục sân khấu khai giảng và điều hành buổi lễ chào cờ. Một ánh mắt thật oai phong nhưng cũng rất nghiêm nghị bên cạnh cặp long mi sắc sảo, ấn tượng ban đầu của em ngay từ giây phút đó. Và thật may mắn thay khi lần thứ 2 gặp cô tại lớp học với tin cô Liên sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp 6A. Vậy là hằng ngày hình bóng của cô dần đi vào tâm trí em với một mái tóc suôn mượt dài nửa lưng, sẽ đẹp hơn khi ngắm mái tóc ấy trong buổi sáng tập nghi thức với nắng nhẹ và gió làm tóc cũng bồng bềnh. Một khuôn mặt tròn với đôi mắt sắc sảo, ánh mắt đăm chiêu làm điểm nhấn, gương mặt cô vẫn rạng ngời ở tuổi gần 40. Dáng người cao, cô trông thon thả hơn khi mang trong mình bộ áo dài đồng phục của nhà trường vào mỗi buổi sáng thứ 2. Có lẽ, gương mặt ấy, hình dáng ấy sẽ luôn định hình sẵn trong trong tâm trí em một người cô giáo em yêu quý khi em không còn ngồi trên chiếc ghế của nhà trường nữa.
 
Cô Liên đã từng là giáo viên tổng phụ trách Đội, ngày khai giảng đó là ngày cuối cùng cô giữ chức vụ này và để giáo viên trẻ khác đảm đương. Thay vào đó, cô đã ngay lập tức trở thành một giáo viên chủ nhiệm mẫu mực và luôn đưa lớp dẫn đầu trong mọi hoạt động tập thể. Em đã rất may mắn khi đã được sinh hoạt trong lớp của cô trong những ngày đầu khó khăn vì phải thích nghi với môi trường học mới. Cô rất cầu toàn, làm việc gì cô cũng muốn nó được thật hoàn hảo và đối với công tác nhiệm cũng vậy, cô rất nghiêm khắc nhưng ở một góc cạnh nào đó trong từng câu nói của cô đều chất chứa những yêu thương và tâm huyết, cô luôn cố gắng răn dạy cho cái tuổi học trò ngỗ nghịch của chúng em không đi sai đường. Cô đã truyền cho em rất nhiều động lực, cho em sự tự tin và kinh nghiệm, dạy chúng em những lẽ sống hay, những gì nên làm, những gì không nên làm vào những buổi sinh hoạt lớp. Đằng sau gương mặt nghiêm nghị ấy luôn là những nụ cười, lời lẽ động viên chúng em khi mùa thi đến.
 
Đối với riêng em, cô là một người mẹ giúp em ngộ ra những lẽ sống và cũng là người huấn luyện viên đưa em đến vinh quang. Đến bây giờ khi không còn là học sinh của lớp cô chủ nhiệm nữa nhưng em vẫn luôn biết ơn cô đã cho em cơ hội đến gần với đam mê thể thao của mình qua các cuộc thi Hội khỏe Phù Đổng. Cô không chỉ huấn luyện em như 1 giáo viên thể dục đơn thuần, cô còn là người phát hiện và khơi nguồn niềm yêu thích của em với bộ môn đá cầu, em thực sự biết ơn vì điều đó.
 
“Cha mẹ cho con 1 hình hài, thầy cô cho em cả kiến thức”. Tình mẫu tử và tình thầy trò thật quá thiêng liêng và em luôn thực sự biết ơn vì điều đó. Em đã học được rất nhiều điều hay từ cô Liên, cô sẽ luôn là người giáo viên em yêu quý!
 

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top