Bài làm 1
Dân tộc Việt Nam có truyền thống tôn trọng đạo lí từ ngàn xưa. Trong các quan hệ tình cảm thì quan hệ giữa cha mẹ và con cái là thiêng liêng nhất. Trách nhiệm lớn lao của cha mẹ là nuôi dạy các con nên người. Ngược lại, bổn phận của con cái là phải lễ phép và vâng lời cha mẹ. Vâng lời là biểu hiện của lòng hiếu thảo, của đạo làm con. Nếu trái lời cha mẹ, phụ lòng cha mẹ, con cái khó trở nên người tốt. Để khẳng định vai trò răn dạy, chỉ bảo của cha mẹ đối với con cái, người xưa đã có câu:
Cá không ăn muối cá ươn,
Con cưỡng cha mẹ trăm đường con hư.
Bài học lớn về đạo làm người được rút ra từ một thực tế hết sức giản đơn. Thường thường, mua cá ở chợ về, muốn giữ được tươi lâu, người ta mổ sạch sẽ rồi đem ướp muối. Cá thấm muối, thịt săn chắc, khi chế biến thành món ăn, hương vị sẽ đậm đà. Ngược lại, nếu để lâu không ướp muối, cá sẽ ươn, ăn mất ngon.
Con cái không nghe lời dạy bảo của cha mẹ khác nào như cá không ăn muối, sẽ hư hỏng, không thể trở thành người tốt được.
Vấn đề mà câu tục ngữ đặt ra rất đúng. Sự hiểu biết, từng trải trong xã hội khiến cha mẹ có nhiều kinh nghiệm sống. Những kinh nghiệm ấy phải trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, có khi cả bằng máu nên lại càng quý báu. Với tình thương yêu vô bờ và trách nhiệm lớn lao, các bậc làm cha làm mẹ không tiếc công sức của mình để nuôi dạy con cái ngày một lớn khôn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Con váng mình, sốt mẩy, cha mẹ lo đêm, lo ngày. Con học hành tấn tới, cha mẹ vui mừng. Con có biểu hiện không ngoan, cha mẹ đau lòng xót ruột, tìm mọi cách dạy dỗ, giáo dục, giúp con hướng thiện.
Người xưa có câu: Nước mắt chảy xuôi; lại có câu: Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Mong muốn duy nhất của cha mẹ là con cái trở thành người hữu dụng làm rạng rỡ cho gia đình, Tổ quốc. Cho nên, những bậc cha mẹ chân chính đều dạy con những điều đúng đắn, tâm huyết, có khi như là cắt ruột truyền cho con. Đó là nhiệm vụ, là lo toan, mong ước sâu xa, tha thiết nhất của cha mẹ.
Phận làm con nên biết rằng trên đường đời, người thầy đầu tiên của con cái chính là cha mẹ. Cha mẹ dìu dắt con những bước chập chững đầu tiên. Cha mẹ dạy con những bài học đầu tiên. Cha mẹ chuẩn bị hành trang cho những đứa con khi bước vào đời. Vì vậy, nghe lời, vâng lời cha mẹ trước tiên là biết vâng theo, tập theo cái đúng. Sau đó là tự mình nhận thấy đúng mà tự giác tiếp thu. Bấy giờ mới rõ những điều cha mẹ khuyên răn, dạy dỗ là điều hay, lẽ phải. Biết nghe, biết vâng lời cha mẹ là tỏ ra biết kính, biết thương, hiếu thảo với cha mẹ.
Trước đây, ông cha chúng ta quan niệm rằng con cái phải tuyệt đối phục tùng cha mẹ; chỉ một lòng thờ mẹ kính cha, nhất thiết không được trái lời. Ngày nay, quan niệm truyền thống ấy có phần thay đổi. Con cái vâng lời cha mẹ, đồng thời cũng có quyền bàn bạc, góp ý với cha mẹ để công việc đạt kết quả tốt hơn. Tuy nhiên, khi góp ý, con cái phải giữ thái độ lễ phép và đúng mực.
Cha mẹ gánh vác trách nhiệm chính trong gia đình nên có quyền quyết định mọi việc, song cha mẹ cũng nên biết lắng nghe tâm tư, tình cảm của các con, hiểu rõ tính nết của con, để từ đó đưa ra những biện pháp giáo dục thích hợp, có hiệu quả hơn.
Có như vậy, quan hệ giữa cha mẹ và con cái mới thật sự gắn bó và gia đình sẽ sống trong không khí đầm ấm thuận hòa, tôn trọng lẫn nhau. Đó là các yếu tố để tạo nên hạnh phúc gia đình.
Thực tế xung quanh chúng ta cho thấy có nhiều người con tài đức vẹn toàn. Những Lê Bá Khánh Trình, Đặng Thái Sơn, Trần Bình Gấm, hai anh em Từ Hoàng Thông, Từ Hoàng Thái… và bao nhiêu bạn con ngoan, trò giỏi là niềm tự hào của gia đình, nhà trường và xã hội.
Bài học đạo đức mà câu tục ngữ trên nêu ra từ xưa đến nay vẫn là một kinh nghiệm quý, nhắc nhở mọi người phải giữ đạo làm con. Nó có liên quan đến chữ hiếu và chữ hiếu ngày nay dù có mang nét mới của thời đại nhưng vẫn là đức lớn trong đạo làm người của dân tộc ta.
Bài làm 2
Từ xưa,truyền thống của Á Đông là con cái phải thương yêu,hiếu kính,vâng lời cha mẹ, “Cá không ăn muối cá ươn.Con cãi cha mẹ trăm đường con hư”,vì đó là đấng sinh thành của mình,đã khổ cực nuôi mình khôn lớn,đã trải nghiệm,đi qua cuộc đời nhiều hơn nên cha mẹ có kinh nghiệm sống,những bài học quí giá truyền trao cho con cái,mà những kinh nghiệm ,bài học đó đáng lẽ mình phải đi qua nhiều thất bại mới biết được nó.
Nghe lời cha mẹ thì bản ngã của đứa trẻ sẽ nhỏ xuống,vì nó phải nép mình,phải hạ mình xuống để tuân thủ mệnh lệnh,không cãi bướng,không cố chấp ý mình.Bản ngã nhỏ xuống thì nhiều đức tính xuất hiện.
Thứ nhất là khiêm hạ,đứa bé sẽ biết tôn trọng mọi người,không thấy mình hay,không thấy mình giỏi,như biển,biển là nơi thấp nhất nên trăm con sông đều đổ về biển.Cũng vậy,khi đứa bé khiêm hạ thì mọi điều tốt đẹp sẽ đến với nó.Có thể bẩm sinh nó chỉ là một người bình thường,không có năng khiếu gì đặc biệt,nhưng do bản ngã của nó rất nhỏ nên nó sẽ biết khiêm hạ,lễ phép với người lớn,tôn trọng mọi người .Từ đó,nó sẽ giỏi lên,cuộc đời nó sẽ phát triển theo một chiều hướng tốt.
Thứ hai là sức chịu đựng cao và lòng dũng cảm đứa bé sẽ chịu được khó khăn,cực khổ,nghịch cảnh,không ngại nguy khó.Vì bản ngã nhỏ thì người đó sẽ quên mình,xả thân vì đại nghĩa.Còn những người bản ngã lớn,lúc nào cũng chỉ biết có mình,cũng chỉ lo cho mình thì sức chịu đựng rất kém,thiếu dũng cảm vì sợ sẽ ảnh hưởng đến mình.Nhờ sức chịu đựng đó,mà ta thấy,khi nước ta bị ngoại xâm lấn chiếm,có những con người đã xông pha ra trận mạc,bất kì khó khăn nào cũng vượt qua được,quyết tâm bảo vệ bờ cõi,chỉ vì những con người đó khi nhỏ,họ đã được dạy phải vâng lời cha mẹ,vâng lời người lớn làm bản ngã họ nhỏ xuống,nên khi lớn lên,họ có đủ khả năng chịu đựng gian khó,nguy hiểm để đem lại hòa bình cho non sông.
Một lợi ích của sức chịu đựng cao nữa là khi đứa bé lớn lên,dựng vợ gả chồng thì hôn nhân,gia đình sẽ bền vững. Cái gốc là trong quan hệ vợ chồng,nhiều khi có những xích mích hay sai phạm,người có bản ngã lớn thì rất dễ nổi nóng, gây gổ,cố chấp,ít tha thứ cho nhau,dần dà nảy sinh những mâu thuẫn trong gia đình,người vợ hoặc người chồng chán nản,bèn đi tìm hạnh phúc riêng ở bên ngoài,…và kết cục là gia đình đổ vỡ,con cái bơ vơ,thiếu thốn tình cảm của cha mẹ,khi lớn lên rất dễ sa vào những cạm bẫy của cuộc đời.Còn người có bản ngã nhỏ thì có thể chịu đựng được khi xảy ra xích mích,khi người bạn đời của họ mắc phải sai phạm,cùng nhau giải quyết và giúp nhau vượt qua lỗi lầm,vì thế nên gia đình được hạnh phúc lâu dài.Đó là lí do vì sao ở Tây phương,vợ chồng ly dị nhiều hơn ở Đông phương,vì đứa trẻ ở Tây phương được dạy theo lối phát triền bản ngã,luôn cãi lời cha mẹ,để chứng tỏ cá tính của mình,để tự bảo vệ mình,nên khi lớn lên lập gia đình rất dễ đổ vỡ.Còn đứa trẻ ở Đông phương,khi nhỏ được dạy phải vâng lời cha mẹ triệt để,làm cho bản ngã nhỏ dần,khi lớn lập gia đình thì gia đình rất bền vững,hạnh phúc lâu dài.Khi đứa trẻ vâng lời cha mẹ thì bản ngã của nó sẽ héo úa dần,mà bản ngã héo úa dần thì những điều tốt đẹp sẽ nở hoa.
Hiện nay,do thời đại văn minh,sự toàn cầu hóa ngày càng tiến triển,văn hóa của các nước xâm nhập lẫn nhau là điều khó tránh khỏi.Lối sống tự do,phóng đãng của Tây phương đang xâm nhập vào nước ta làm mai một dần những truyền thống quí giá của ta từ bao đời.Trong đó ,truyền thống con cái phải vâng lời cha mẹ bị mất đi một mảng rất lớn.Những luật lệ bảo vệ trẻ em vô lý và quá quắt cảu Tây phương đang từ từ xâm nhập vào nước ta,mà nguồn gốc của những luật lệ đó là một số trường hợp cá biệt,cha mẹ hành hạ con cái,một số ít mà thôi. Báo Thanh niên ngày 4/9/2009 có đăng tin một cô bé 6 tuổi bị người cha mất nhân tính của mình hành hạ,đến nỗi phải vào bệnh viện.Mọi người rất cảm thương cô bé đó và căm phẫn người cha tàn nhẫn.Rồi ta còn nghe thêm một số vụ bạo hành trẻ em,cha mẹ hành hạ con cái.Từ đó,báo chí bắt đầu lên tiếng nói rằng thầy cô,trường lớp phải dạy cho trẻ em cách phản kháng,chống đối người lớn để tự bảo vệ mình.Nhưng,chúng ta nên nhớ rằng ,trong khoảng 30000 người,thì chỉ có 1 người hành hạ con cái,là một người cực ác,còn số còn lại đều yêu thương con mình hết lòng,tận tụy lo lắng cho con.Thế thì tại sao chúng ta chỉ dựa trên một vài trường hợp hết sức cá biệt mà dựng nên một bộ luật vô lý để tạo cơ hội cho trẻ em phản kháng,chống đối cha mẹ , đó có phải là một cái nhìn khiếm khuyết và thiển cận quá chăng?Báo chí chỉ nói một chiều,chỉ dựa trên một vài trường hợp,nhưng không nhìn đến số đông còn lại. Những bộ luật bảo vệ trẻ em vô lý đó sẽ làm cho đứa trẻ trong gia đình trở nên vô lễ và bất hiếu,vì nó biết phía sau lưng luôn có những lực lượng bảo vệ cho nó,khi cha mẹ làm nó không vừa ý, nó sẽ nhờ cảnh sát can thiệp.Hậu quả của những việc làm đó là giới trẻ ở Tây phương sống hư hỏng,ăn chơi trụy lạc,luôn khác người để chứng tỏ cá tính của bản thân,chống đối người lớn. Theo lối ngang ngược đó,bản ngã của những đứa trẻ ngày càng phát triển thêm,lớn lên nó sẽ sống kém bản lĩnh,hèn nhát nhưng lúc nào cũng ngạo mạn,xem mình là trên hết ,chúng ta cứ tưởng tượng nếu trong một xã hội, mà phần đông là những người như thế thì đất nước này sẽ đi về đâu?Chúng ta hãy nghĩ xem cha mẹ khôn ngoan hơn con cái hay con cái khôn ngoan hơn cha mẹ?Cha mẹ yêu thương con cái hơn hay con cái yêu thương cha mẹ hơn?Trong việc dạy dỗ,sự nghiêm khắc tốt hơn hay sự dễ dãi,chiều chuộng tốt hơn? Nếu xét cho kĩ những điều đó thì tại sao chúng ta lại dành cho đứa trẻ quá nhiều quyền như thế?Nếu xét cho kĩ thì chúng ta mới thấy bộ luật bảo vệ trẻ em của Tây phương thật thiếu khôn ngoan và truyền thống con cái phải vâng lời cha mẹ của Đông phương thật đáng quí biết chừng nào!
Thế giới đang dóng lên hồi chuông báo động về đạo đức.Việt Nam đang từ từ mất dần những thuần phong mỹ tục đáng quí,trong đó có truyền thống con cái vâng lời cha mẹ.Nếu không ngăn chặn kịp thời thì lớp trẻ Việt Nam sớm muộn gì cũng đi theo vết xe đổ của Tây phương .Mọi người hãy cùng nhau chung tay góp sức lại để bảo vệ truyền thống tốt đẹp của ta,để chúng ta được sống lại những năm tháng yên bình,an vui,hạnh phúc ,tràn đầy đạo đức của thuở xa xưa.
Bài làm 3
Từ xưa ông cha ta đã có câu: “Cá không ăn muối cá ươn.Con cãi cha mẹ trăm đường con hư” để răn dạy con cháu phải biết vâng lời ông bà cha mẹ. Đấng sinh thành đã có công sinh thành và nuôi dưỡng chúng ta nên người nên chúng ta phải biết trân trọng những người đã sinh ra ta.
Cá không ăn muối cá ươn nghĩa đen của nó là cá mà không ăn muối thì sẽ bị ươn, bị hôi, bị biến chất và cũng giống như con cãi cha mẹ thì con sẽ hư hỏng. Ngụ ý của câu này khuyên cái cần phải biết vâng lời cha mẹ, sống trọn nghĩa tình. Cha mẹ chính là những người từng trải nên rất có kinh nghiệm và lời khuyên nhủ của cha mẹ đều là những lời có lý.
Ở xã hội của chúng ta luôn đề ra một chuẩn mực đạo đức nhất định, nếu như con cái như hỏng thì cha mẹ chính là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm. Do vậy ngay từ khi còn bé chúng ta vẫn thường được căn dặn phải biết nghe lời cha mẹ, đi đâu cũng phải nghe lời người lớn và chính tư tưởng này cũng đã trở thành một truyền thống của Việt Nam ta.
Đây là một câu ca dao đúng với truyền thống của cha ông ta. Hồi nhỏ mỗi lần phạm lỗi thì chúng ta sẽ bị cha mẹ, ông, bà phạt, đây là một cách răn dạy con cái của cha ông chúng ta bởi vì “cá không ăn muối cá ươn”.
Tuy nhiên đôi lúc chúng ta cũng cần phải nhìn nhận lại vấn đề một cách toàn diện hơn. Bởi vì phàm là con người thì cũng sẽ có lúc đúng lúc sai, không phải bao giờ cũng có thể đúng hoàn toàn được. Có những vấn đề đôi lúc người lớn cũng không thể bao quát được toàn bộ vấn đề nên sẽ làm sai không đúng. Đặc biệt khi mà xã hội ta đang ngày càng thay đổi thì đôi khi con cái lại có những cái nhìn khác hơn so với thế hệ cũ cho nên cha mẹ cũng cần dung hòa được mối quan hệ thế hệ. Nói như vậy không có nghĩa là chúng ta cãi lại lời cha mẹ mà cần phải có những cái nhìn đúng đắn hơn về vấn đề đừng nhất nhất nghe theo ý kiến phụ huynh để rồi đưa ra những quyết định sai lầm.
Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư là câu ca được đúc kết từ hàng ngàn đời nay của cha ông ta. Cho dù thời đại có thay đổi thế nào đi nữa thì đến thời điểm hiện tại chúng vẫn còn nguyên giá trị. Mỗi chúng ta hãy biết nghe lời người lớn, suy nghĩ về những định hướng của người lớn để có được một định hướng đúng đắn nhé.
Bài làm 4
Dân tộc Việt Nam có truyền thống tôn trọng đạo lí từ ngàn xưa. Trong các quan hệ tình cảm thì quan hệ giữa cha mẹ và con cái là thiêng liêng nhất. Trách nhiệm lớn lao của cha mẹ là nuôi dạy các con nên người. Ngược lại, bổn phận của con cái là phải lễ phép và vâng lời cha mẹ. Vâng lời là biểu hiện của lòng hiếu thảo, của đạo làm con. Nếu trái lời cha mẹ, phụ lòng cha mẹ, con cái khó trở nên người tốt. Để khẳng định vai trò răn dạy, chỉ bảo của cha mẹ đối với con cái, người xưa đã có câu:
Cá không ăn muối cá ươn Con cưỡng cha mẹ trăm đường con hư.
Bài học lớn về đạo làm người được rút ra từ một thực tế hết sức đơn giản. Thường thường, mua cá ở chợ về, muốn giữ được tươi lâu, người ta làm sạch sẽ rồi ướp muối. Cá thấm muôi, thịt săn chắc, khi chế biến thành món ăn, hương vị sẽ đậm đà. Ngược lại, nếu để lâu không ướp muối, cá sẽ ươn, ăn mất ngon.
Con cái không nghe lời dạy bảo của cha mẹ khác nào như cá không ăn muôi, sẽ hư hỏng, không thể trở thành người tốt được.
Vấn đề mà câu tục ngữ đặt ra là rất đúng. Sự hiểu biết, từng trải trong xã hội khiến cha mẹ có nhiều kinh nghiệm sống. Những kinh nghiệm ấy phải trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, có khi cả bằng máu nên lại càng quý báu. Với tình thương yêu vô bờ và trách nhiệm lớn lao, các bậc làm cha mẹ không tiếc công sức của mình để nuôi dạy con cái ngày một lớn khôn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Con học hành tấn tới, cha mẹ vui mừng. Con có hiểu hiện không ngoan, cha mẹ đau lòng xót ruột, tìm mọi cách dạy dỗ, giáo dục, giúp con hướng thiện.
Người xưa có câu: Nước mắt chảy xuôi; lại có câu: Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Mong muôn duy nhất của cha mẹ là con cái trở thành người hữu dụng làm rạng rỡ cho gia đình, Tổ quốc. Cho nên, những bậc cha mẹ chân chính đều dạy con những điều đúng đắn, tâm huyết. Đó là nhiệm vụ, là lo toan, mong ước sâu xa, tha thiết nhất của cha mẹ.
Phận làm con nên biết rằng trên đường đời, người thầy đầu tiên của con cái chính là cha mẹ. Cha mẹ dìu dắt con những bài học đầu tiên. Cha mẹ chuẩn bị hành trang cbio những đứa con khi bước vào đời. Vì vậy, nghe lời, vâng lời cha mẹ trước tiên là biết vâng, theo, tập theo cái đúng. Sau đó là tự mình nhận thấy đúng mà tự giác tiếp thu. Bấy giờ mới rõ những điều cha mẹ khuyên răn, dạy dỗ là điều hay, lẽ phải. Biết nghe, biết vâng lời cha mẹ là tỏ ra biết kính, biết nhường, hiếu thảo với cha mẹ.
Trước đây, ông cha chúng ta quan niệm rằng con cái phải tuyệt đối phục tùng cha mẹ, chỉ một lòng thờ mẹ kính cha, nhất thiết không được trái lời. Ngày nay, quan niệm truyền thống ấy có phần thay đổi. Con cái vâng lời cha mẹ, đồng thời cũng có quyền bàn bạc, góp ý với cha mẹ để công việc đạt kết quả tốt hơn. Tuy nhiên, khi góp ý, con cái phải giữ thái độ lễ phép và đúng mực.
Cha mẹ gánh vác trách nhiệm chính trong gia đình nên có quyền quyết định mọi việc, song cha mẹ cũng nên biết lắng nghe tâm tư, tình cảm của các con, hiểu rõ tính nết của con, để từ đó đưa ra những biện pháp giáo dục thích hợp, có hiệu quả hơn.
Xung quanh chúng ta có nhiều người con tài đức vẹn toàn. Những Lê Bá Khánh Trình, Đặng Thái Sơn, hai anh em Từ Hoàng Thông, Từ Hoàng Thái, Trần Bình Gấm… và bao nhiêu bạn khác là con ngoan, trò giỏi, là niềm tự hào của gia đình, nhà trường và xã hội.
Bài học đạo đức mà câu tục ngữ trên nêu ra từ xưa đên nay vẫn là một kinh nghiệm quý, nhắc nhở mọi người phải giữ đạo làm con.