Trang chủ » Bài văn Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ lớp 7 hay nhất

Bài văn Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ lớp 7 hay nhất

Bài làm 1
 
"Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”
Khi nghe đến câu tục ngữ này thì em lại chợt nghĩ đến nụ cười của mẹ , hiền hậu , dịu dàng . Tuy chỉ là một nụ cười giản đơn nhưng nó đã giúp em có nhiều nghị lực vượt qua những khó khăn để bước trên con đường đời của mình.
 
Năm nay mẹ đã ngoài bốn mươi . Trên trán đã xuất hiện những nếp nhăn , mái tóc đã điểm bạc . Mọi thứ có thể thay đổi nhưng trên đôi môi mẹ , có một thứ mà không bao giờ thay đổi theo thời gian đó chính là đó chính là nụ cười . Có lẽ nó rất giản đơn với mọi người , không thể sánh bằng những viên kim cương lấp lánh ở tiệm vàng bạc đá quý sang trọng . Nhưng đối với em nụ cười trên đôi môi mẹ không có bất cứ giá trị nào có thể đánh đổi . Mỗi khi cười , mẹ để lộ hàm răng trắng ngần và đều như hai hàng bắp , nhưng lúc ấy trông mẹ rất đẹp như một cô tiên vậy.
 
Cho đến bây giờ , em vẫn còn nhớ nụ cười hạnh phúc của mẹ khi em khoe những điểm mười đỏ chói trên từng trên từng bài kiểm tra của mình . Tuy không nói nhưng em vẫn cảm nhận được nụ cười hạnh phúc của mẹ .
 
Trên đời chắc chắn ai cũng trải qua giai đoạn tập nói , tập đi . Em cũng vậy , khi chập chững đi những bước chân đầu tiên trên quãng đời của mình , những khi vấp ngã mẹ luôn đứng phía trước để đỡ em dậy và nở một nụ cười hạnh phúc như nói rằng : “ Hãy cố lên con cuộc đời phía trước vẫn còn gian nan , có thể con sẽ vấp ngã nhưng hãy đứng dậy và đi tiếp . Đừng bỏ cuộc ! Con nhất định sẽ thành công “ .
 
Khi vào lớp một , mẹ dắt em đến trường và đã bỏ em lại với hai hàng nước mắt lăn trên má . Nhưng em hiểu rằng : “ Em phải cố gắng đi trên con đường học vấn này và cố gắng học thật nhiều , thật nhiều , bởi trên thế giới này kiến thức là vô hạn mà sự hiểu biết của mình là hữu hạn . Học thật giỏi để trở thành người có ích cho xã hội và cũng để trông thấy nụ cười hạnh phúc , vui sướng của mẹ “ .
 
Nhưng có lần , vì mãi chơi không học bài nên em bị điểm kém . Sợ mẹ mắng , nên em đã nói dối là mình đạt điểm mười . Mẹ rất sung sướng và hạnh phúc , nhưng mẹ vui bao nhiêu thì trong lòng em lại cảm thấy ray rứt bấy nhiêu . Đã nhiều lần em định đi xin lỗi mẹ và cuối cùng em đã đến gặp mẹ và nói tất cả . Trái với suy nghĩ của em là mẹ sẽ nổi giận và quất vào mông em mấy roi . Nhưng không , mẹ vẫn nở nụ cười và nói rằng mẹ đã biết tất cả khi cô giáo gọi điện đến nhà và thông báo kết quả học tập sa sút của em . Không những không trách mà mẹ còn khen em : “ Con giỏi lắm , biết tự nhận lỗi của mình mà không để người khác chê trách , nhắc nhở . Nhưng không có nghĩa là cứ mắc lỗi rồi xin lỗi . Hãy nhớ nhé con yêu của mẹ ! “ . Từ đó em cố gắng học thật giỏi và không bao giờ lười biếng nữa .
 
Khi nhận được tin đứt ruột đồng bào miền Trung lại quặn đau vì những cơn bão gây ra . Mẹ đã động viên mọi người đóng góp , giúp đỡ đồng bào miền Trung . Mọi người đã nhiệt tình ủng hộ , em cũng đã đập con heo đất để dành từ Tết đến nay để quyên góp . Đôi môi mẹ lại nở một nụ cười , nhưng nụ cười này là thể hiện tấm lòng yêu thương người vô bờ bến của mẹ .
 
Gỉa sử mai này mẹ không còn trên đời và ở bên cạnh em để lo lắng và chăm sóc , lo lắng cho em nữa . không còn để nâng em dậy những lúc vấp ngã khó khăn của cuộc đời . Nhưng giả sử vẫn là giả sử , mẹ vẫn sẽ ỡ mãi bên cạnh em và em sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành bác sĩ chữa trị cho mọi người và đặc biệt là cho mẹ em để mẹ có thể sống lâu hơn và bên cạnh em . Để em được nhìn thấy nụ cười của mẹ và chắc chắn rằng em sẽ không thể nào quên nụ cười ấy , nụ cười hiền hậu , dịu dàng .
 
Bài làm 2
 
Mặc dù không ai có thể không chết một lần nhưng dù mẹ có ra đi thì em vẫn cố gắng học thật giỏi để hòan thành tốt công việc của mình , để trên thiên đàng , mẹ sẽ trông thấy được những thành công mà em gặt hái được cũng chính là công lao mà mẹ đã sinh thành và nuôi dạy em đến ngày hôm nay .
 
Trời đã quá trưa. Nắng hè gay gắt chiếu xuống mặt đất. Trên cánh đồng làng vẫn nhấp nhô bóng người đang lúi húi làm cỏ lúa, trong đó có mẹ của em. Từ trên đường nhìn xuống, em thấy chiếc nón cũ chỉ đủ che cho mái đầu của mẹ, còn lưng áo nâu bạc ướt đẫm mồ hôi vẫn phơi ra dưới nắng. Em cất tiếng gọi "Mẹ ơi! Con mang cơm ra đây này! Mẹ nghỉ tay ăn cơm đã!". Mẹ ngẩng đầu nên đáp lại: "Ừ! Mẹ vào ngay đây!". Rồi mẹ vác chiếc cào cỏ trên vai, nhẹ nhàng vén từng bụi lúa, lấy lối bước lên bờ. Mẹ khoan khoái vốc từng vốc nước mát trong của dòng mương chạy ngang cánh đồng để rửa mặt. Nụ cười hiền hậu làm rạng rỡ gương mặt đầy đặn rám nắng của mẹ.
 
   Mẹ em năm nay tuổi đã gần bốn mươi, dáng người đậm chắc, khỏe mạnh. Mọi việc lớn nhỏ một tay mẹ lo hết vì bố em là bộ đội, đóng quân tít tận vùng biên giới phía Bắc, ít có dịp về nhà. Quanh năm, mẹ quần quật làm việc, cấy hái ngoài đồng, nắng mưa chẳng quản. Làng xóm đều khen mẹ em tính nết hiền hòa, đảm đang, tháo vát và mừng cho ông bà nội có được người con dâu hiền thảo.
 
   Em thương mẹ lắm! Ngoài giờ học, em thường giúp mẹ những việc lặt vặt như quét dọn, tưới rau, cho gà cho lợn ăn… Mẹ khen em ngoan và cười bảo: "Mẹ muốn rèn cho con đức tính cần cù, chăm chỉ, chứ ngần ấy việc, mẹ làm chỉ loáng cái là xong". Em hiểu ý và cố gắng hơn để san sẻ bớt nỗi nhọc nhằn của mẹ.
 
   Ngày mùa, cánh đồng làng em vàng rực một màu lúa chín. Hương lúa thơm nồng quyện với hương hoa cau, hoa bưởi thơm ngát tỏa lan khắp xóm thôn. Mọi người đều náo nức trước vụ mùa bội thu. Niềm vui hiện rõ trong giọng nói, ánh mắt, nụ cười của mẹ. Tưởng chừng bao vất vả, gian nan đều tan biến.
 
   Tuy còn nhỏ nhưng em đã hiểu rằng bát cơm em ăn, tấm áo em mặc, quyển sách quyển vở em học… đều được đổi bằng mồ hôi của mẹ em. Đêm đêm, mẹ thức cùng em cho tói khi nào em học bài và làm bài xong thì mẹ mới buông màn đi ngủ. Bố vắng nhà nên mẹ em vừa phải làm người mẹ dịu dàng, vừa phải làm người cha nghiêm khắc. Những lời động viên mộc mạc, chân tình cùng với nụ cười đôn hậu của mẹ làm cho lòng em thêm ấm áp và tin tưởng.
 
   Em nhớ có lần lỡ tay làm vỡ chiếc bình cắm hoa bằng thủy tinh của bố mua vào dịp Tết năm ngoái. Vì lo sợ nên em đã đổ tội cho chú mèo tam thể. Tối hôm ấy, sau khi dọn dẹp xong, mẹ gọi em ra sân nói chuyện. Hai mẹ con ngồi trên chiếc chõng tre kê dưới gốc cau. Dải Ngân Hà bàng bạc vắt ngang qua bầu trời đêm lấp lánh sao. Trăng sáng in rõ bóng cây trên mặt sân, mỗi khi gió thổi lại rung rinh, lay động. Em hồi hộp chờ đợi và cũng mang máng đoán ra điều mẹ sẽ nói. Tiếng mẹ cất lên khe khẽ chỉ vừa đủ để em nghe: "Thu à! Lúc chiều, mẹ biết là con nói dối. Nếu con lỡ tay đánh vỡ chiếc bình, con cứ mạnh dạn, thành thật nhận lỗi, ông bà và mẹ sẽ chẳng trách con đâu. Nhưng sự dối trá của con làm cho cả nhà buồn đấy! Lần sau đừng như thế nữa nghe chưa, con gái của mẹ!".
 
   Nghe mẹ nói, nước mắt em ứa ra. Em khóc vì xấu hổ và ân hận. Em ôm lấy mẹ và lí nhí xin lỗi. Mẹ vuốt tóc em, thủ thỉ: "Thôi, đừng khóc nữa con! Mẹ tin rằng con sẽ không bao giờ biến mình thành kẻ dối trá đáng ghét! Nào, hãy ngẩng đầu lên!"
 
   Em nắm chặt đôi bàn tay chai sần của mẹ và ngước mắt nhìn. Dưới ánh trăng, nụ cười khoan dung của mẹ mới đẹp làm sao! Trái tim em cất lên tiếng gọi thiết tha: "Mẹ! Mẹ kính yêu của con! Con sẽ cố gắng làm theo lời mẹ dạy để trở thành một đứa con ngoan!"
 
Bài làm 3
 
Mẹ của em chính là người phụ nữ mà em yêu quý cũng như biết ơn nhất trong cuộc đời này. Em như thấy được cũng chính từ ngay từ khi lọt lòng đến khi đã biết nghĩ suy em như thêm yêu mẹ hơn biết bao. Và em thích nhất ở mẹ đó chính là nụ cười.
 
Em như luôn luôn trân trọng biết bao nhiêu hình ảnh nụ cười của mẹ luôn ở bên em từ trước tới nay và nụ cười đó dường như không thể nào có thể phai mờ được. Nụ cười của mẹ như gắn bó với em ngay từ những ngày tôi còn lững chững tập đi từng bước thế rồi cũng cho đến khi tôi bập bẹ biết nói và gọi “Mẹ ơi!”. Những khó khăn và vấp ngã trong đời em như nhận thấy được rằng lúc nào mẹ cũng cười để động viên em cố gắng trong cuộc sống. Nhờ có nụ cười thân thiện này của mẹ em như cũng vững bước hơn vào để có thể vượt qua tất cả những khó khăn và thử thách đang giăng lấp trong cuộc sống bộn bề đầy toan tính này.
 
Ngay từ khi vào lớp 1 thôi mà em dường như cũng đã thấy thật khó nhằn. Bởi có lẽ em đang được sống ở môi trường mầm non và nơi đây có những trò chơi thật vui. Chưa bao giờ em phải học một lúc quá nhiều kiến thức. Con chữ như thật khó viết, những phép toán mãi cũng không thể nào có thể nhớ ghi được. Và chính nụ cười của mẹ đã động viên em “Cố lên con nhé! Mẹ tin con làm được”. Chính vì thế mà em như được tiếp thêm sức mạnh để có thể vững bước tương lai hơn. Những nét chữ thật không đều và xấu nữa nhưng nhờ mẹ mà em như có thêm sự quyết tâm luyện chữ cho thật đẹp. Không những thế mà những bài giải toán của tôi cũng được làm nhanh chóng hơn. Tất cả điều này thực sự em cũng không tin vào mắt mình nữa, nhưng tất cả đã thành hiện thực. Em như cũng càng thêm tin yêu vào nụ cười, sự động viên của mẹ cũng như đã có thể giúp em vượt qua được tất cả những khó khăn và chông gai trước mắt. Và tự tin có thể bước đến những đỉnh cao hơn.Nụ cười của mẹ luôn luôn là động lực để cho em cố gắng học tập cũng như hoàn thành những ước mơ của mình. Cuộc sống quá khó khăn cho nên nụ cười của mẹ như cũng đã ít dần đi. Đó cũng chỉ những nụ cười đầy khó khăn khi một mình mẹ đã luôn lo lắng biết bao công việc vì bố em ốm đau. Gánh nặng cơm áo cứ bủa vây mẹ. Nhìn thấy bóng dáng mẹ nhỏ nhắn nhưng suốt ngày phải tất bật với công việc em cũng rất thương. Em cũng mong muốn mình lớn thật nhanh để có thể thay mẹ gánh vác hết những công việc mệt nhọc đó. Em cố gắng học thật giỏi để làm mẹ vui mừng, và quan trọng là em muốn được nhìn thấy nụ cười trên đôi môi của mẹ ngày nào.
 
Thực sự, giờ đây thì em cũng lại có thể hiểu rằng, chẳng cần phải đợi lớn lên thì em cũng đã có thể tạo ra nụ cười của mẹ. Em sẽ cố gắng chăm ngoan, đỡ đần việc nhà giúp mẹ. Đó chỉ là những hành động đơn giản như quét nhà, quét sân thêm sạch. Nấu cơm phụ mẹ và cũng không quen đạt thành tích cao trong học tập. Em như tự hỏi mình nụ cười của mẹ có ý nghĩa không? Và chắc chắn câu trả lời là có. Nụ cười của mẹ như cũng đã giúp cho em thêm vững bước vào cuộc sống, đồng thời cũng sẽ có được rất nhiều niềm vui. Nhờ có mẹ mà em mới có mặt trên cõi đời này, nhờ mẹ mà em mới có thể cảm nhận được tình yêu thương. Việc làm cho bố mẹ vui lòng nó không chỉ là nhiệm vụ đơn giản mà nó còn là trách nhiệm nữa.
 
Em rất yêu mẹ, yêu nụ cười của mẹ em nữa. Mẹ chính là người phụ nữ em yêu thương nhất. Nếu như mặt trời của thiên nhiên có một thì mẹ em cũng chỉ có một. Em mong muốn gửi lời yêu thương sâu sắc nhất đến với người mẹ của em “Con yêu mẹ nhiều lắ!”.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top