Bài làm 1
Những truyện kể như: “Thạch Sanh”, “Thánh Gióng”,… đã để lại trong em ấn tượng rất đẹp về người dũng sĩ. Em thường tưởng tượng về hình ảnh các anh, đặc biệt là về người anh hùng Thánh Gióng.
Đó là những chàng trai còn trẻ, thân hình rắn rỏi, mạnh mẽ. Ngày thường, khi giúp đỡ gia đình, các anh ăn mặc không khác người bình thường, cũng đóng khố, cởi trần để làm ruộng, đốn củi. Làn da đỏ như đồng thau; những lúc cày cuốc, bắp chân, bắp tay nổi lên cuồn cuộn. Trên gương mặt luôn nở nụ cười tươi còn thánh thót bao giọt mồ hôi nóng hổi. Vậy mà khi ra trận, nhìn các anh dũng sĩ thật oai hùng! Các anh mặc quần áo giáp sắt, đội mũ sắt phủ kín từ đỉnh dầu đến gót chân, vững vàng như một pho tượng sắt.
Dáng vẻ lực lưỡng, mạnh mẽ càng khiến các anh giống các thiên thần: Khi xung trận, anh rạp người trên mình ngựa. Những tiếng hét xung trận vang rền của anh khiến quân thù khiếp sợ, sự dũng mãnh của anh khiến cho chúng kinh hoàng.
Giặc tan, anh dũng sĩ lại trở về với dồng quê. Bắp thịt nổi cuồn cuộn và nhữỉig giọt mồ hôi thánh thót lại vương trên luống cày.
Hình ảnh những chàng dũng sĩ mạnh khỏe, tốt bụng là những hình ảnh đẹp đẽ trong kí ức tuổi thơ của em. Em luôn nhớ mãi đến những hình ảnh đó để học tập, rèn luyện tốt hơn với mong muốn sẽ được mọi người yêu mến như các chàng dũng sĩ ấy.
Bài làm 2
Sáng chủ nhật vừa qua, em được ba chở đi chơi từ cảng Sài Gòn, qua khu lưu niệm Nhà Rồng, sang vườn hoa trước cửa ủy ban nhân dân thành phố. Xung quanh tượng đài Bác Hồ, rất đông các bạn thiếu nhi trạc tuổi em đang tung tăng dạo chơi cùng cha mẹ. Hàng trăm trái bóng đủ màu sắc bay lượn trong nắng sớm lung linh trông thật là vui mắt. Lát sau, ba đưa em đến nhà sách Xuân Thu trên đường Đồng Khởi để mua bộ truyện Harry Potter. Từ xa, em đã nhìn thấy một nhóm người đang sôi nổi bàn tán về một điều gì đó. Đến gần, em không thể tin vào điều đang xảy ra trước mắt: một hoạ sĩ đang vẽ tranh bằng bàn chân phải.
Đó là một người đàn ông tật nguyền. Nhìn anh, người ta rất khó đoán tuổi vì gương mặt sạm nắng đầy những vết nhăn khắc khổ trái ngược hẳn với đôi mắt đen sáng và nụ cười hồn nhiên như nụ cười trẻ thơ. Em đoán anh khoảng hơn ba mươi tuổi. Ấy vậy nhưng thân hình còm cõi của anh không bằng đứa bé lên mười.
Anh mặc bộ quần áo màu xanh đã cũ. Hai ống tay áo rũ xuống lòng thòng, che kín đôi cánh tay bị liệt. Tất cả "xưởng vẽ" của người hoạ sĩ ấy nằm gọn trong một miếng nilông trải trên mặt đất. Hàng chục bức tranh bày la liệt trước mặt: hoa và chim, hồ cá cảnh với những chú cá vàng lộng lẫy đang tung tăng bơi lượn, bầu trời xanh thẳm và cánh diều trắng chấp chới bay, đồng lúa xanh trải rộng tới chân trời làm nền cho chú bé ngồi vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo… Mọi người xúm quanh anh xem tranh và đặc biệt là xem anh vẽ.
Anh quặp chặt cây bút lông vào giữa ngón chân cái và ngón thứ hai của bàn chân phải. Khay màu nước để bên cạnh. Bàn chân trái giữ chặt tờ giấy. Bàn chân phải làm việc nhanh nhẹn, thành thạo như một bàn tay lành lặn. Sau mỗi nét bút, một cánh hoa hiện lẽn. Hoa loa kèn trắng, hoa hồng đỏ, hoa cúc vàng… cắm trong chiếc bình màu men ngọc, đặt trên mặt bàn trải tấm khăn màu tím nhạt. Anh vẽ rất nhanh và pha màu cũng rất khéo. Một bức tranh tĩnh vật đã hoàn thành trước sự trầm trồ thán phục của mọi người.
Ba em gợi chuyện và được anh cho biết là anh từ một tỉnh xa xôi ngoài Bắc vào đây kiếm sống. Anh không muốn nhờ vả, làm phiền người quen mà tự nuôi thân bằng công sức, tài năng của chính mình. Em thật sự xúc động khi nghe anh nói là để vẽ được như ngày hôm nay, anh đã phải trải qua hơn mười năm trời khổ luyện.
Thấy em thích bức tranh, ba đã mua tặng cho em. ở góc bức tranh, em đọc thấy dòng tên: Nguyễn Quyết Tiến. Có thể đó là tên thật hoặc cái tên anh tự chọn cho mình. Con người ấy, cái tên ấy đã đọng lại trong em một ấn tượng sâu đậm.
Em treo bức tranh ngay trước bàn học và mỗi lần nhìn nó, em như thấy mình được tiếp thêm nghị lực. Hình ảnh người hoạ sĩ tật nguyền luôn nhắc nhở em rằng hãy biết vượt lên số phận và chiến thắng những gian nan, thử thách trên đường đời.
Bài làm 3
Là những người con của đất nước Việt Nam, chúng ta ai cũng đều biết về câu chuyện Thánh Gióng, câu chuyện nói lên lòng yêu nước và niềm tự hào dân tộc mà qua hàng nghìn năm, niềm tin ấy chưa bao giờ phai mờ. Những chi tiết trong truyện đều được làm nổi bật những hình ảnh của vị anh hùng dân tộc trong những thời kì kháng chiến chống quân xâm lược.
Câu chuyện bắt đầu là khi đất nước Văn Lang luôn bị giặc Ân xâm lược. Quan dân ta dã tìm mọi cách để chống lại nhưng vẫn không có tác dụng. Không còn cách nào khác, nhà vua đã phải ban lệnh cho những ai muốn đứng lên đi đánh giặc hay có những ý tưởng chống quân xâm lược. Và trong lúc ấy, ở một làng nọ có một đứa bé được sinh ra nhưng đã ba năm rồi mà đứa bé vẫn không thể cất lên được tiếng nói. Đứa bé vẫn luôn nằm trong nôi mà không biết làm gì hết. Thế nhưng khi nghe tới tiếng rao của những sứ giả đi tìm người đứng lên chống quân xâm lược thì kì lạ thay, đưa bé bỗng cất tiếng gọi mẹ, câu đầu tiên, đứa bé đã nói:” mẹ gọi sứ giả vào đây cho con”. Vô cùng bất ngờ nhưng người mẹ vẫn đi gọi người sứ giả cho con. Người sứ giả vào thấy trước mặt mình là hình ảnh của một đứa bé thì rất bất ngờ. Những đứa bé đó đã nói những yêu cầu của mình: một chiếc nón ắt, một áo giáp sắt, một con ngựa sắt cho ta cầm quân đánh giặc. thế là bắt đầu từ ngày ấy, những hiện tượng lạ đã xảy ra. Ngày ngày, đứa bé ăn không biết no, cơm thổi bao nhiêu thì đứa bé ăn hết bấy nhiêu. Thậm chí người mẹ không còn khả năng để nuôi đứa bé nữa thì những người dân xung quanh ấy đã cùng nhau gom góp thổi cơm cho đứa trẻ ấy ăn. Và thật kì lạ chỉ sau có ba ngày mà đứa bé đã lớn nhanh như thổi và trở thành một người thanh niên khỏe mạnh.
Đúng hạn, nhà vua sai người mang những gì mà đứa bé cần thì những đồ mà sứ giả mang tới đều vừa vặn với người của thanh niên đó. Người thanh niên vươn vai, thể hiện ở một vóc dáng cơ bắp và lập tức nhảy lên lưng ngựa. Chú ngựa hí vang và Gióng đã xông vào đánh giặc. Với khí thế hiên ngang, lũ giặc đã chết như ngả rạ. chính bởi vì vậy mà lũ giặc nhanh chóng phải chạy trốn ra khỏi bờ cõi của nước ta. Chúng xông vào bao nhiêu thì chết bậy nhiều. bỗng nhiên, cây gậy sắt của Gióng bị gãy và lập tức, bằng mưu trí của mình, Gióng đã nhanh chóng nhổ những bụi tre ven đường và dùng chính những cây tre đó để đánh vào quân giặc. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn thì chúng đã bị đáng tan ra khỏi bờ cõi của dân tộc. Khi đất nước đã sạch bóng quân thù thì Gióng đã bỏ lại bộ quần áo giáp của mình và bay lên bầu trời cùng ngựa của mình. Tuy đã vất vả chống lại quân xâm lược nhưng Gióng lại không hề mong được hưởng những vinh hoa phú quý mà chỉ bỏ lại tất cả và cùng với con ngựa của mình cùng nhau bay lên trời. Và nhờ những công lao của mình mà Gióng được tất cả những người dân đều cùng nhau tưởng niệm tới những công lao của mình. Những công lao to lớn của người đã được nhân dân ghi nhớ bằng cách đó là lập ra đền Gióng tại Sóc Sơn, hà nội ngày nay. Và nhà vua đã chính thức phong ông làm Phù Đổng Thiên Vương. Ngày nay, nếu như những ai còn đi qua nơi đây thì có thể thấy được có rất nhiều những ao hồ nhỏ, mọi người đều nói rằng đó chính là những gốc tre mà Gióng đã nhổ để đánh giặc.
Hình ảnh của Thánh gióng là một trong những hình ảnh tự hào của nhân dân ta về những đức tính rất đáng tự hào và cũng bao hàm trong đó tình cảm yêu thương đất nước. Đó cũng là một truyền thống tốt đẹp của nhân dân ta về truyền thống đánh giặc. những truyền thống ấy mãi mãi tốt đẹp tạo ra những giá trị của dân tộc và là những tấm gương cho con cháu noi theo và học tập Qua đây, chúng ta cũng cần phải có lòng biết ơn đối với những gì mà những thế hệ đi trước đã mang tới cho chúng ta. Để bây giờ chúng ta vẫn nhớ mãi về những gì mà những người đi trước đã tạo ra cho thế hệ đi sau và hình ảnh cua Thánh Gióng vẫn còn đọng lại mãi mãi trong lòng của những người dân Việt Nam.
Ẩn náu ba năm Phù Đổng đây
Kinh thiên động địa đợi mong ngày
Diệt thù cướp nước vung roi sắt
Thiêu giặc cứu dân cưỡi ngựa bay
Lạc Việt mừng vui yên bờ cõi
Bầy Ân khiếp đảm sợ nơi này
Đỉnh Sơn thông réo chào đưa tiễn
Thánh Gióng về trời rẽ gió mây
Không chỉ bây giờ và mai sau, Thánh Gióng sẽ mãi là một trong những hình tượng của dân tộc ta bởi những đức tính và truyền thống cao đẹp của dân tộc.