Bài làm 1
Mẹ thiên nhiên luôn ban tặng cho trần gian những cảnh đẹp hùng vĩ làm say đắm lòng người. Với những ai đã từng đặt chân lên thành phố biển Vũng Tàu, thả mình vào khung cảnh tuyệt diệu lúc bình minh nơi đây chắc hẳn sẽ không thể nào quên.
Trời tờ mờ sáng, không khí còn se se lạnh. Cái lạnh không se sắt, hao gầy như gió heo may mùa thu. Gió biển buổi sớm mát rượi, thổi mát tâm hồn, xua đi bao nỗi lo toan, mệt nhọc hàng ngày. Gió khẽ lay động hàng phi lao ven bờ nghe xào xạc, những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại trên chiếc lá xanh mướt, long lanh như hạt ngọc. Mở ra trước mắt là một vùng trời nước rộng lớn mênh mông mang trọn một màu xanh biếc. Từng đợt sóng bạc đầu gối nhau như những dải lụa trắng mềm mại bao bọc lấy biển mẹ bao dung. Tiếng sóng vỗ rì rào ngân lên khúc trường ca bất tận.
Rồi vừng Đông xuất hiện những tia nắng đầu tiên. Ông mặt trời như một quả cầu lửa vĩ đại cứ thế đội biển mà nhô lên, nở nụ cười phúc hậu, rạng rỡ, ban phát những ánh sáng diệu kỳ cho trần gian, xua đi cái lạnh lẽo, tăm tối của màn đêm. Cả đất trời như khoác trên mình chiếc áo mới. Bờ cát trắng được tô hồng. Nắng vỡ òa trong gió nâng cả bầu trời lên cao. Nắng trải dài trên sóng nước như dát vàng, dát bạc. Nắng nhảy nhót, đùa nghịch để chào đón một ngày mới đang đến thật gần. Nước thủy triều dâng cao hơn, xô vào bờ tưới tắm cho bãi cát. Phải chăng vì lưu luyến con người quê hương, Tổ quốc mà cát đã lưu giữ bước chân trần đi qua. Những hạt cát nhỏ li ti như viên pha lê được những người đi ngắm bình minh trên biển xây thành tòa lâu đài lộng lẫy, lung linh. Không gian được dệt lên bởi một điệu xanh. Xanh lam của trời, xanh ngọc của nước, xanh mơn mởn của những hàng cây và sắc xanh tràn đầy sức sống trong tâm hồn con người. Trên nền trời, từng đàn hải âu trắng mướt đang bay lượn, thỉnh thoảng chao liệng xuống sát mặt nước như để tìm kiếm thứ gì đó. Cảnh biển lúc này giống như một bức tranh thủy mặc mà Mẹ thiên nhiên đã hào phóng vẽ nên.
Không gian vốn im lặng, bỗng chốc bị xua tan bởi tiếng nói, tiếng cười đùa vui vẻ của ngư dân vùng biển và của du khách may mắn được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp tuyệt bích của thiên nhiên. Bình minh lên cũng là lúc đoàn thuyền ra khơi đánh cá trở về. Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã, phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang. Những cánh buồm vút cao, thon thả, rướn thân trắng để thâu góp gió, đưa thuyền cập bến. Sự vui mừng, rạng rỡ không thể giấu nổi trên gương mặt những người dân làng chài, những gương mặt đã sạm đi vì dãi dầu mưa nắng. Nụ cười đó thấm đẫm chất mồ hôi mặn và cả cái mặn mòi của biển cả. Họ vui sướng vì những đứa con của quê hương đã trở về an toàn với cá bạc đầy khoang. Họ thầm cảm ơn biển mẹ bao dung đã luôn yêu thương, che chở, nuôi lớn con người.
Thật tự hào khi biển đảo Việt Nam ta luôn chứa đựng những điều tuyệt vời. Nhưng ngày nay, vùng biển đang dần trở nên ô nhiễm do bị khai phá quá mức. Mỗi chúng ta, mỗi công dân của đất nước này hãy cùng chung tay bảo vệ biển đảo quê hương, để khi bình minh lên là một ngày ý nghĩa và đáng sống bắt đầu.
Bài làm 2
Biển lúc nào cũng đẹp, luôn khiến người ta nhung nhớ bởi vẻ đẹp của mình. Có những người đến với biển bởi sự mát mẻ, thoáng đãng, có những người yêu biển bởi nó cho ta sự bình yên. Tôi lại yêu biển ở những giây phút mới bắt đầu, khoảnh khắc bình minh ở trên biển.
Sinh ra và gắn bó với những vùng quê, tôi đã quá quen với những buổi bình minh mặt trời vén mình vươn lên từ ngọn tre, nhưng tôi luôn ao ước một lần có thể được nhìn thấy mặt trời lên, nhưng không phải từ đất, mà từ nước… Một buổi bình minh nơi biển cả. Và nó đã không làm tôi thất vọng.
Một phần thưởng cho thành tích học tập tốt đã đưa tôi đến biển. Ngay ngày đầu tiên, tôi đã không ngủ được, chỉ đợi đến tờ mờ sáng để ngắm bình minh. 5 giờ sáng, bầu trời đã dần chuyển màu. Có phải vì đây là biển cả nên bầu trời khi chuyển mình bỗng thấy xanh hơn, sáng hơn. Nơi kia, cuối đường chân trời, những vệt cam đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Khoảnh khắc này, tôi đã đợi lâu lắm rồi. Mặt trời như hòn than đang ửng hồng, từ từ vận động, nhô lên trong con mắt chiêm ngưỡng của tôi và biết bao người cũng đang đón bình minh như tôi. Cũng là mặt trời, nhưng sao khác với mặt trời nơi đất liền quá. Nó to, nó rực lửa. Ánh sáng của nó lan tỏa sắp không gian, lấp lánh trên làn nước lấp lánh, trên bầu trời nhuộm thắm sắc đỏ và lan ra cả những bãi cát trắng trải dài nữa. Ánh sáng, sức sống tỏa ra như nguồn năng lượng cho mọi người bừng tỉnh. Bức tranh này có vẻ khá giống với hoàng hôn ở biển nhỉ? Nhưng cảnh hoàng hôn là bức tranh của một màu buồn, sự kết thúc, còn đây là màu của hi vọng, của sự khởi đầu hoàn mĩ.
Mặt trời đã nhô nửa mình lên trên mặt nước rồi. Lúc này, trời đất đã khá sáng rõ. Bầu trời trong xanh với những áng mây lững thững trôi vì còn ngái ngủ. Phía xa chân trời, những đàn chim đã chăm chỉ làm việc cho ngày mới. Ở dưới đây, còn có một bầu trời nữa. Một bầu trời trên mặt nước, nhưng lại biết chuyển động. Những đợt sóng tinh nghịch đuổi nhau rồi vỡ òa khi vào đến vòng tay của mẹ cát. Trên mặt biển lấp lánh, một vài chú cá lại nhảy lên rồi lặn mất. Phải chăng chúng đang muốn ăn lấy ánh mặt trời. Nếu có thể, tôi cũng muốn được như thế.
Khi bình lên, cũng chính là lúc cuộc sống của con người bắt đầu. Chăm chú ngắm bình minh mà tôi còn không biết còn nhiều người đang đón bình minh như mình. Họ đi một mình, đi với bạn, với gia đình, nhưng tất cả đều rất im lặng để thưởng thức trọn vẹn khoảnh khắc kì diệu này. Sau đó, họ vui chơi, họ trò chuyện. Tôi lại thích đi dạo trên bờ biển, men theo bờ cát trắng để ngắm nhìn biển lên, ngắm nhìn những đợt sóng không dứt. Dần dần, bờ biển đông người hơn. Những người đến muộn mà lỡ mất cảnh bình minh, người đến để đi dạo, người lại muốn tắm biển vào buổi sớm. Xa xa, tôi đã nghe thấy tiếng tàu đánh cá trở về. Tiếng động cơ như đang reo vui thông báo về một chuyến đi bội thu.
Những ai đã được thưởng thức khoảnh khắc ấy hẳn không thể nào quên được. Và dù cho có đi bao nhiêu lần, có ngắm bao nhiêu lâu thì ta vẫn thấy cuốn hút và hấp dẫn lạ thường. Đó là điều kì diệu của biển.
Bài làm 3
Quê hương – hai tiếng giản dị mà thiêng liêng vô ngần. Nhắc tới quê hương là nhắc tới rặng tre xanh rì rào trong gió, là nhắc tới những cánh đồng thẳng cánh cò bay, là nhắc tới giếng nước gốc đa của những ngày hò hẹn,… Nhưng với một đứa bé ngây thơ sinh ra và lớn lên ở vùng biển cát trắng nắng vàng, có lẽ quê hương chẳng ngoài gì khác là hơi thở của biển, là âm thanh sóng vỗ xô bờ. Em gắn bó với biển và yêu hơn cả là cảnh biển lúc bình minh.
Buổi sớm thức dậy, khi ánh mặt trời còn chưa kịp chói chang, đứng trước biển như đứng trước một không gian tràn đầy sự thoải mái. Biển lúc bình minh trong lành, êm dịu biết bao! Mặt trời đang từ từ nhô lên sau rặng phi lao xanh ngút ngàn như chạm tới trời xanh. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống mặt biển khiến cả mặt biển lấp lánh như được dát vàng, dát bạc. Gió buổi sớm sẽ mơn man, lướt nhẹ trên khắp con sóng đang mải miết chơi trò đuổi bắt. Cát vàng mịn làm êm bước chân người đi tới. Đứng trước bờ cát rộng lớn, để những con sóng xô tràn vào lòng bàn chân mang đến cái mát lành của một ngày trong trẻo, tạo sự tươi mới cho một ngày mới. Phóng tầm mắt ra xa hơn một chút, em có thể thấy những cánh hải âu chập chờn đang từng đàn, từng đàn lả lướt bay. Có lẽ chúng cũng đang bắt đầu hành trình của một ngày mới vui vẻ.
Khi mặt trời to, tròn trịa nhô lên khỏi mặt biển cũng là lúc trời hửng sáng hơn, trời quang đãng và gió vẫn dìu dịu. Những đoàn thuyền đánh cá đêm khuya nay đã trở về với ắp đầy cá tôm và nụ cười hạnh phúc. Người ra đón, người trở về, người ra dạo biển, tiếng cười, tiếng nói huyên náo cả một khoảng trời. Biển bỗng ồn ào, sôi động hơn hẳn. Người dạo biển buổi sớm mỗi lúc một đông. Những bước chân chậm rãi trên cát càng mịn, những tiếng í ới gọi nhau của lũ trẻ trêu nhau té nước. Đâu đây, những bé gái chầm chậm kiếm tìm những mảnh sò, vỏ ốc vùi sâu trong cát như muốn đem về nhà hơi thở biển. Em thích cảm giác đứng trước biển mênh mông, hét thật to cho thỏa niềm yêu thích, để gió biển mát rượi hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh, lắng nghe tiếng sóng biển như âm thanh từ một cõi tuổi thơ vọng về khiến em xốn xang.
Ngày tháng trôi đi, con người thêm bận rộn với những nghĩ suy, bộn bề với những công việc khác nhau, em không còn thường xuyên ra biển ngắm bình minh mỗi ngày nữa. Nhưng biển lúc bình minh vẫn đẹp lắm, vẫn mãi lưu giữ ấn tượng khó phai trong em. Sau này, dù có rời xa mảnh đất đầy cát đầy sóng này, em vẫn nhớ biển quê hương, vẫn mãi khát khao cảm giác yên bình khi đứng trước biển lúc bình minh.