Trang chủ » Bài văn Tả cảnh sông Hàn lớp 5 hay nhất

Bài văn Tả cảnh sông Hàn lớp 5 hay nhất

Bài làm 1
 
Nếu ai đã đến Đà Nẵng thì có lẽ không bao giờ quên được con sông Hàn nằm giữa lòng thành phố. Không đỏ nặng phù sănh sông Hồng, không dịu dàng,hiền hoà như sông Hương, con sông Hàn quê tôi vừa khoẻ khoắn, vừa thơ mộng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của thành phố.
 
Có lẽ,cái tên sông Hàn đã có từ rất lâu. khi tôi ra đời,biết quan sát cảnh vật xung quanh thì đã nghe người ta gọi nó là sông Hàn rồi. Tôi vẫn thường băn khoăn với bà: Bà ơi! Sao các vùng khác,sông đèu mang những cái tên nghe rất đẹp như sông Hương,sông Hoài, sông Nhật Lệ … mà con sông quê mình lại mang cài tên chẳng đẹp chút nào? Bà trầm ngâm bảo với tôi rằng: Tên sông không đẹp nhưng mang một ý nghĩa hào hùng về những ngày cha ông chống giặc. Qua lời kể của bà, tôi mới biết tên sông Hàn bắt nguồn từ chuỵen ngày xưa cha ông ta đã khoá cửa sông bằng xích sắt để ngăn không cho tàu giặc vào thành phố. Từ đó, mỗi lần nhìn con sông lặng lờ trôi,tôi lại thấy yêu quý nó biết bao. Phải chăng, con sông là nhân chứng cho tinh thần kiên cường bất khuất của quê hương?
 
Con sông Hàn là một nhánh sông lớn từ thượng nguồn chảy xuống đổ ra biển.Sông lững lờ trôi,chảy men giữa hai bờ phố xá tấp nập. Bến bờ sông,con đường Bạch Đằng chạy dài với những hàng cây xanh ngát soi bóng xuống dòng sông.Vẻ xanh mát của cây cùng với cái hiền hoà của sông Hàn tạo nên một bức tranh thật đẹp,thanh bình,thoát ra ngoài nhịp sống tấp nập của thành phố .
 
Vào những buổi sáng sớm,sồn Hàn dịu dàng như người thiếu nữ. Phố xá xây nồng trong giấc ngủ bỏ lại con sông Hàn thao thức cùng ánh đèn đường mờ ảo. Trong làn sương nắng mỏng, sông dường như không trôi,đứng lặn ngắm nhìn vẻ đẹp yên ả thanh bình của quê hương. Mặt sông phẳng lặng như không muốn làm tỉnh giấc những con tàu đang ngủ yên sau một ngày vất vả,chỉ có những con sóng vỗ nhẹ như đang hát khúc ca êm ái ngợi ca vẻ đẹp của thành phố.Giữa không gian yên ả, sông như một dãi lụa bạc thật đẹp .
 
Thế nhưng,vào những buổi trưa,khi ông mặt trời đang mỉm cười rải những tia nắng vàng xuống mặt sông trở nên rực rỡ, khoẻ khoắn hẳn. những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót,đùa giỡn trên mặt nước.Trong phút chốc, gương mặt sông trở nên hồng hào,lấp lánh thật nên thơ.Sông như một chiếc gương khổng lồ soi bống những con tàu viễn dương to lớn. Đó đây,tiếng còi vào cảng, tiếng còi ra khơi vang lên giữa khung cảnh trưa hè. Thỉnh thoảng chị gióđi qua vuốt ve mặt sông.Sông vui vẻ cười vang,vỗ sóng rì rào vào mạn thuyền,hoà cùng nhịp điệu sôi động của thành phố.
 
Chiều về,những tia nắng chạy trốn trở về nhà,để lại dòng sông trong bộ áo tím thẳm. Sông trở nên lặng lẽ hơn.Phải chăng, sông buồn vì phải chia tay người bạn nắng tinh nghịch? Thế nhưng, không để sông buồn lâu,thành phố thắp đèn khoác lên sông chiếc áo thật rực rỡ.Ánh sáng từ các nhà cao tầng,các biển quãng cáo,các cột đèn cao áp soi xuống mặt sông,ánh lên thật lộng lẫy với nhiều mảng sắc màu.Lúc này,nom mặt sông như nàng công chúa diện bộ cánh đẹp đẽ nhất để dự buổi dạ hội.Cứ thế, sông vươn mình khoe sắc, phô hết tất cả vẻ đẹp của mình cho mọi người chiêm ngưỡng.Trên sông,chiếc cầu sông Hàn hiện đại bắc qua với những dây cáp to,sáng lâp lánh như một chiếc vương lớn tô điểm thêm cho vẻ đẹp dòng sông. Lúc này, được đứng bên bờ sông mà tận hưởng nhũng ngọn gió mát rượi thổi vào thật là sảng khoái. Sông trở thành người bạn giúp con người xua đi những căng thẳng, mệt mỏi của một ngày làm viêc vất vả.
 
Tuổi thơ của tôi đã lớn lên bên con sông Hàn rộng lớn đẹp đẽ. Con sông băc ngang thành phố,nối nhịp đôi bờ ngày ngày đua đón bao nhiêu người qua lại.Sông mãi là người bạn gắn bó với tuổi thơ cuả tôi.Mai đây,dù cố đi đến những miền xa,gặp những con sông mênh mông,hùng vĩ thì sông Hàn vẫn mãi là con sông mà tôi yêu quí nhất.
 
Bài làm 2
 
Đà Nẵng có biển, mà nơi nào có biển, nơi đấy cũng có một chất mặn mòi. Từ trên cao nhìn   xuống, đường bờ biển Đà Nẵng xanh và cong như một bờ lưng con gái thon thả.   Thế nhưng có lẽ nét mềm mại nhất của Đà Nẵng, không nằm ở biển, mà chính ở  sông Hàn.
Tôi thích cái mờ sương  của những buổi sáng sớm. Dòng sông Hàn yên lành, lặng lẽ. Hai bên dòng sông, những người lại qua thưa thớt, họ đi bộ, hay có thể chỉ là, tìm một chút thảnh thơi. Lúc ấy, dòng sông trễ nải trong màu xanh, trong màn sương, trong những tia nắng đầu tiên của một ngày. Giữa thành phố đang ngái ngủ, đường phố   vắng lặng, dòng sông dường như cũng chẳng dám cựa mình. Và những khách lãng   du như tôi, cũng dường như nín thở.
Nhưng đẹp nhất sông Hàn, phải là khi đêm về.
Tôi đã đến Đà Nẵng  trong một đêm pháo hoa, mọi thứ quá chừng lung linh. Trong ánh sáng chói loà,  trong những đợt pháo hoa rợp trời, cả dòng sông ngập đầy ánh sáng, và bồng   bềnh những đoá hoa đăng. Như trong những giấc mơ kì diệu nhất, dòng sông lên   ngôi, cây cầu như là một chiếc vương miện ngập đầy tinh tú. Không phải người   nơi đây, mà tôi đã nhìn dòng sông với xiết bao tự hào, yêu mến.
Cứ ngỡ, khi mọi lộng  lẫy qua đi, thì dòng sông sẽ nhạt nhoà trong mọi đêm khác. Nhưng không phải.  Tôi đã đi bộ suốt dọc vỉa hè bên con sông Hàn vào những đêm khuya. Đã ngồi   trên những ghế đá, nhìn dòng sông lặng lẽ trôi, nghe gió lùa trong tóc. Tôi   đã đi xích lô qua hết những phố phường Đà Nẵng, để rồi điểm cuối cùng vẫn là   dòng sông Hàn.
Hàn, trong tiếng Hán, có nghĩa là "lạnh". Nhưng tôi đã không thấy dòng sông này lạnh lẽo.   Dẫu rằng, đã có lúc tôi đứng đó, và lòng ngập đầy cô đơn và thương nhớ.
Cây cầu bắc qua sông   Hàn là một trong những cây cầu đẹp nhất, và cũng đặc biệt nhất Việt Nam. Người ta gọi nó là cầu Sông Hàn, hoặc một cái tên giản dị và thân thiết hơn:   Cầu quay. Cái tên này nếu người nào chưa biết sẽ thấy tò mò, còn khi biết   rồi, thì lại thấy cái tên đó thật … đúng. Vào 1h30 hằng đêm, các khớp nối của   cây cầu rời ra, và cây cầu sẽ tự động xoay một vòng. Đến khoảng 4h, thì cây   cầu lại quay trở lại vị trí cũ. Người ta nói rằng, đó là để cho tàu bè qua   lại được dễ dàng.
Mỗi lần, đứng trên cầu, nhìn cây cầu tự rời xa, và từ từ xoay đi, tôi hay nghĩ về bàn tay, khối   óc, kì diệu của con người. Đến cả những thứ tưởng như vững chãi, bất định như   cây cầu này, mà cũng có thể xoay chuyển, thì tất cả mọi thứ đều có thể thay   đổi. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ, thật ra, có những thứ không thể thay đổi. Như   dòng sông Hàn này vậy. Nó sẽ vẫn chảy trôi, qua bao thăng trầm, dù thành phố   này, ngày mai, ngày mốt, sẽ có thể khác đi…
Tôi đã có 2 đêm ngồi   trên cầu, đợi chiếc cầu quay. Trên tay là chiếc bánh bao nóng, thơm lừng mùi   tiêu, hay một chiếc bắp bốc khói. Tôi ngồi đó và nhìn dòng sông mềm mại cần   mẫn chảy, nhìn hai bên dòng sông, sức sống hừng hực của một ngày đã lặng   xuống, chỉ còn những ánh đèn, những hàng cây, những tấm biển Pano, và cảm   nhận, hơi thở phập phồng của một đêm Đà Nẵng, trọn vẹn, rất đỗi ngọt ngào
 
Bài làm 3
 
Đã lâu lắm rồi em không về quê chơi, nhân dịp hè năm vừa rồi, bố mẹ đã dành tặng em một chuyến du lịch tại chính quê nội của em. Ở đó có biết bao nhiêu là cảnh đẹp nhưng đối với em hình ảnh dòng sông quê hương luôn khắc khoải mãi trong tâm trí em.
 
Loading…
Sáng hôm ấy, em đã thức dậy thật sớm và ăn sáng để chuẩn bị ra bến xe đi về quê, suốt dọc đường đi em được ngắm biết bao nhiêu cảnh đẹp, được nhìn thấy rất nhiều thứ mới mẻ và thú vị. Trong lòng em cứ háo hức và hồi hộp mong cho xe lăn bánh lăn bánh thật nhanh để mau về quê nội. Vừa bước xuống xe, mùi thơm của lúa vàng như mang em vào một thế giới cổ tích, ngọt ngào, một mùi vị của tình quê không ở đâu em cảm nhận được như ở nơi này. Và xen lẫn vào đó là tiếng nước trôi nhẹ nhàng của dòng sông đủ làm nên một bức tranh trọn vẹn. Dòng sông quê nội được mệnh danh là hơi thở của cánh đồng, nó bao quanh quê hương em, cung cấp nước cho các bác nông dân vào mùa vụ, là tiếng nhạc du dương cổ vũ cho mọi người, tiếng ru trẻ thơ mỗi buổi trưa hè. Trên con sông quê, em không thể quên được những kĩ niệm một thời theo anh đi bắt cá, đi tắm, đi tổ chức những cuộc đua trâu, những trò đánh trận.
 
Những buổi sáng sớm tinh mơ, dòng sông quê nội càng trở nên thơ mộng bởi làn sương bao phủ, ẩn hiện xa xa là những cành cây trúc, cây liễu rũ xuống, hay trước mặt  là cây đa cổ thụ in hình. Ôi, cảnh đẹp biết dường nào, nó như một bức tranh sơn mài đã được một nghệ nhân nào tô vẽ lên.  Nước sông nhẹ nhàng trôi như vẫy chào mọi người ngày mới đến. Vào buổi trưa hè, sông lại hòa nhịp với những cơn gió nhẹ mạng hơi mát vào làng em, khiến cái nắng trở nên dịu dàng hơn. Mọi người cũng thường tranh thủ nghỉ trưa ở trên những hàng cây rợp bóng mát cạnh dòng sông. Rồi chiều chiều, mọi người lại nô nức ra sông tắm rửa, ra sông nghỉ ngơi, tám chuyện hoặc theo những con thuyền lênh đênh để câu cá, cắt vó, vớt những cây bèo đang trôi theo dòng nước.
 
Mỗi buổi chiều, em thường cùng các bạn dưới quê rủ nhau ra sông vớt rác để giúp sông trở nên sạch sẽ và đẹp đẽ hơn. Chúng em đang cố gắng làm những hành động nhỏ để góp phần giữ gìn dòng sông, mong rằng từ hành động nhỏ đó mọi người sẽ ý thức được việc xả rác vào dòng sông là không đúng , mọi người hãy ra sức giữ gìn cho nguồn nước trong xanh, sạch đẹp, cũng chính là giúp cho sức khỏe của mọi người tốt hơn, giúp cho làng quê thêm đẹp.  Để dòng sông mát lạnh luôn là người bạn của làng quê.
 
Dòng sông ơi, dù sau này em lớn lên em cũng không bao giờ quên sông đâu, sông chính là người bạn, gắn liền với tuổi thơ em, với kĩ niệm. Dù bây giờ, em đã rời xa sông, nhưng những hình ảnh về sông, về con người nơi này em mãi giữ trong tim mình. Hãy luôn mãi đẹp, mãi xanh sông nhé.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top