Bài làm 1
Con sông Trà Khúc vẫn chảy ven thành phố quê em. Con sông ấy đã gắn bó với biết bao người, đã gắn bó với em ngay từ khi em còn rất nhỏ. Sông và em đã trở nên thân thiết từ lâu lắm rồi.
Con sông quê em rộng mênh mông, nước sông thường có màu xanh biếc và lặng lờ trôi theo dòng về biển cả. Sông đẹp nhất là khoảng thời gian vào những ngày hè.
Buổi sáng, mỗi khi ông Mặt Trời thức giấc, từng vầng hồng rạng rỡ mọc lên ở phía đằng đông, dòng sông sáng bừng lên dưới những ánh ban mai. Mặt Trời mỗi lúc một lên cao hơn, từng ánh nắng vàng óng ả chiếu xuống mặt sông sáng lấp loáng. Con sông như khoác lên mình một chiếc áo lụa đào của những cô thiếu nữ. Mặt sông in bóng của những tòa nhà nguy nga, diễm lệ, vang vọng từng âm thanh hơi thở nơi thành phố quê em. Hai bên bờ sông từng hàng dừa xanh nghiêng mình soi bóng, từng đàn chim chóc thì đua nhau ca hát như đón chào ngày mới.
Trưa đến, dòng sông như trầm tư với cái nắng trời oi ả, thế nhưng nó cũng thật đẹp khi khoác lên mình chiếc áo the xanh duyên dáng. Mặt nước mênh mông vẫn lặng lẽ dõi theo từng dòng chảy. Thi thoảng, từng chú cá bông lại quẫy nhẹ dưới dòng nước mát lành.
Mỗi khi chiều đến, con sông lại thêm rạng rỡ khi khoác lên mình chiếc áo vàng lung linh của trời khi về xế chiều. Mặt nước long lanh phản chiếu từng ánh hoàng hôn. Những đám mây hối hả, vội vã ghé ngang soi bóng rồi nhanh chóng trôi dạt về một phương, lộ ra từng mảng trời xanh đang soi mình xuống mặt nước mênh mông. Ở đâu đó trên những bãi cát dài chạy dọc ven sông, từng tốp trẻ em đang vui đùa chạy nhảy tung tăng, ngồi hóng mát và kể cho nhau những câu chuyện thật vui.
Tối đến, khi ông mặt trời nhường chỗ cho mặt trăng lưng linh tỏa sáng. Từng đợt gió đưa mảy đến mặt nước sông một màu tím biếc trông như tấm thảm nhung mềm mại phủ lên bề mặt dòng sông. Trên nền tấm thảm nhung tím ấy, lấp lánh ánh trăng và muôn ngàn những ánh sao đêm. Dòng sông buổi đêm thật tĩnh mịch, bờ sông như thể dài thêm ra dưới những bãi ngô một màu xanh thẫm. Những con nước cứ xuôi dòng êm ả chảy. Đâu đó, từng đàn cá thài bai đang mải mê ngắm nhìn mặt trăng tròn dưới nước. Trời nước lênh đênh. Xa xa, những chiếc xuồng con đang kéo lưới vào bờ.
Ôi, đẹp quá đi thôi! Con sông nơi quê hương em. Nhờ có dòng sông ấy mà đã làm cho phong cảnh thành phố ven sông trở nên thật tươi đẹp biết bao. Làng quê càng trở nên duyên dáng, nên thơ. Em ước mong rằng con sông quê hương em sẽ mãi mãi trong xanh, tươi đẹp, và trẻ trung như vậy.
Bài làm 2
Có thương cô bậu ghé nhà mà thăm
…
Quê hương Núi Ấn Sông Trà là cách gọi thân thương của quê hương Quãng Ngãi. Ngày trước sách sử ghi lại Quảng Ngãi còn có tên là Cẩm Thành.
Mảnh đất nhỏ ở dãi đất miền Trung, quanh năm nắng gió, người Quãng Ngãi hồn hậu, dễ gần. Đã về miền Thiên Ấn Trà Giang, bạn hãy đi tham quan cho hết mảnh đất xinh đẹp này.
Bao giờ núi Ấn hết tranh
Sông Trà hết nước anh đành xa em
Nằm ở tả ngạn sông Trà Khúc, về phía bắc Quảng Ngãi, núi Thiên Ấn chỉ cao hơn 100m, giống một cái triện (ấn), nhín phía nào cũng thấy núi có hình thang cân. Núi chỉ cách đầu cầu Trà Khúc chừng 2km về hướng đông, nay thuộc thị trấn Sơn Tịnh, huyện Sơn Tịnh. Đỉnh núi bằng phẳng, có một khoảng cây cổ thụ bao bọc ngôi chùa cổ, tương truyền được xây dựng từ thời vua Lê và qua nhiều lần trùng tu, còn lại di tích cửa tam quan rêu phong cổ kính. Trong khuôn viên vườn chùa có 7 "viên mộ" của các vị sư tổ trụ trì chùa, có giếng nước sâu gọi là giếng Phật, có quả chuông cổ gọi là Chuông thàn. Ngoài khuôn viên nhà chùa, trên khoảng đất thoáng đãng phía tây có phần mộ của chí sĩ Huỳnh Thúc Kháng, người đã gắng bó máu thịt với đất Quảng Ngãi thuở bình sinh.
Xưa Thiên Ấn được xem là đệ nhất thắng cảnh của Quảng Ngãi, chùa Thiên Ấn được xem là một trong những ngôi chùa nổi tiếng cả miền Trung.
Dòng sông Trà yên ả chảy qua đại phận tỉnh Quảng Ngãi mang theo cái gió mát lạnh làm dịu bớt cơn hắt muà gió Tây Nam. Hoàng hôn buông xuống sông Trà Khúc đẹp mê hồn. Xưa Cao Bá Quát khi đặt chân đến sông Trà đã ngợi ca sự uốn lượn của con sông rằng:
Bãi uốn sông như sầu quặn khúc
Tối chìm, gió tựa – rượu hơi say
Đặc sản của sông Trà là con cá bống. Cá bống sông Trà là ngon nhất nwocs, nồi cá bống khó tộ Quảng Ngãi ngon không nơi nào bằng,
Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ con cá bống sông Trà kho tiêu
Chưa hết ở dòng sông này còn có con don ngon ngọt nhất nước, don Quảng Ngãi chủ yếu được đãi từ dòng sông Trà. Cái thứ don chính hiệu làm nên tô canh don nóng hổi, ngọt ngây mà đã thử qua bạn sẽ không tài nào quên được. Thế nên mới có câu: “Cô gái lòng son/ không bằng tô don Vạn Tường”.
Quãng Ngãi còn có 1 địa danh mà khi đặt chân đến đây, du khách sẽ không thể không ghé đến, đó chính là Sa Huỳnh. Sa Huỳnh – tên gốc là Sa Hoàng, tức là Cát Vàng, là bãi biển đẹp nổi tiếng, thuộc huyện Đức Phổ, cách thành phố Quãng Ngãi khoảng 60km về phía nam.
Văn hoá Sa Huỳnh được xác định vào khoảng năm 1000TCN cho đến cuối thể kỷ II. Và được nhà khảo cổ học người Pháp Vinet phát hiện lần đầu tiên vào năm 1909.
Ngày nay thì du khách đến với Sa Huỳnh không chỉ vì vẻ đẹp quyến rũ của bãi biển, mà còn đến để tìm hiểu và biết về 1 nền văn hoá cổ xưa, đẹp đã từng có trên đất nước ta.
Cảnh đẹp của Quãng Ngãi còn có “Thiên Bút phê vân”. Núi Thiên Bút nằm ở địa phận xã Nghĩa Chánh, thành phố Quảng Ngãi. Núi Thiên Bút cao 60m, hình chóp nón, trên núi nhiều cây, trông xa tựa như ngọn bút lông chỉ lên trời. Về phía đông núi có hòn Nghiên tựa như nghiên mực. Vào buổi chiều tà có dải mây thấp thoáng in bóng đàn nhạn bay qua đỉnh núi, người xưa thường bảo ấy là lúc “Thiên Bút phê vân” (bút trời viết lên mây). Núi tượng trưng cho văn khí của Quảng Ngãi. Hiện nay trên đỉnh núi còn dấu tích một đền tháp Champa cổ.
Bạn sẽ được đến Cổ luỹ cô thôn, Hà Nhai vân độ, La Hà Thạch trận… khi về thăm Quảng Ngãi, rồi còn cả một Lý Sơn, lồng lộng gió, hòn đảo nổi tiếng với giống tỏi nhỏ thơm ngon hàng đầu cả nước.
Quảng Ngãi có biển có núi, có sông, có những cảnh đẹp, những di tích ghi dấu đời sống tinh thần của người dân.
Ai về Quảng Ngãi quê ta
Mía ngon, đường ngọt, trắng ngà, dễ ăn
Mạch nha, đường phổi, đường phèn
Kẹo gương thơm ngọt ăn quen lại ghiền
Bài làm 3
Sông bắt nguồn từ vùng núi phía tây. Dòng sông uốn lượn, quanh co. Lòng sông không rộng lắm nhưng cũng đủ cho:
Con cò mỏi cánh bay ngang
Dạt dào sóng nước mênh mang sớm chiều.
Nước sông trong xanh, từ những ghềnh thác cheo leo miền tây rồi êm đềm, uốn lượn qua các xóm làng rợp bóng tre râm mát ven bờ.
Mùa lũ, nước chảy xiết và mang theo phù sa để bồi đắp cho đồng ruộng ven sông, nhờ sự cần mẫn của dòng sông mà ruộng đồng luôn màu mỡ, cây trái tốt tươi.
Mùa hè, nước trong biêng biếc, chảy lững lờ. Buổi sáng, mặt nước như tấm gương khổng lồ phần chiếu ánh mặt trời. Những người dân chài ung dung kéo lưới, những chú cá thài bai tùng toẵng trên những mẻ lưới trông thật thích thú. Buổi trưa, mặt sông soi bóng những hàng cây xanh tốt ven bờ. Tiếng chim vang vọng bên bờ sông, vang mãi trên bầu trời xanh thẳm khôn cùng. Chiều đến, bờ sông nhộn nhịp hẳn lên. Ánh hoàng hôn ngả dài trên bờ cát. Trẻ em chạy nhảy tung tăng trên bờ sông, thả diều trên bãi cát. Sông vẫn trong xanh và lấp lanh ánh vàng của buổi hoàng hôn. Sông vẫn cần mẫn chỏ' phù sa, cần mẫn đưa dòng về biển lớn. Sau khúc quanh co vắng lặng của dòng sông, những người dân chài đang nhịp nhàng kéo lưới. Tối đến, dòng sông tĩnh mịch. Mặt sông như rộng ra mênh mông. Bờ sông như dài thêm ra bởi ngút ngàn cây lá.
Những gian hàng quán ven sông đã lên đèn. Nhìn từ xa, ánh đèn nhấp nháy như muôn vàng ánh sao đêm giữa bầu trời rộng lớn.
Ôi! Con sông đã thấm đẫm tâm hồn tôi. Sông luôn được gợi nhớ trong lòng người xa xứ và cả những lữ khách hướng về Quảng Ngãi quê tôi. Tôi tha thiết yêu sông