Bài làm 1
Đường từ nhà em đến trường không xa lắm. Con đường băng qua hai khu phố. Nếu đi bộ, chỉ mười lăm phút là em đến trường.
Ra khỏi nhà, em đi trên con hẻm lót bê-tông. Cảnh vật nơi đây rất thân thuộc: đầu con hẻm có xe bán bánh mì, xe bán trái cây và một quán cà phê nhỏ. Buổi sáng, con hẻm đông vui khách hàng mua thức ăn sáng. Cạnh đấy, trường mầm non Vàng Anh đang mở cổng đón các em mẫu giáo đến trường. Loa phóng thanh nhà trường đang mở những bản nhạc thiếu nhi nhí nhảnh, vui nhộn. Ra khỏi con hẻm, em đi trên đường Quang Trung. Đường này rộng hai mươi lăm mét, tráng nhựa chắc chắn, chia làm hai làn xe ngược chiều nhau, giữa đường có rào chắn sơn hai màu trắng đỏ. Hai bên đường, phố xá với các hiệu buôn bán trưng hàng hoá đẹp mắt, cửa kính sáng choang. Trên vỉa hè, khách bộ hàng đi lại thưa thớt. Trên đường, xe cộ lưu thông nhộn nhịp đông như ngày hội. Hai bên đường, hàng cây xanh che bóng mát được các chú công nhân công ty Cây xanh Đô thị cắt tỉa gọn gàng, đang che mát vỉa hè. Chim sẻ đậu từng bầy trên vòm lá cây, hót líu lo và chuyền cành gọi nhau lích rích.
Gần ngã tư, nơi đường Quang Trung cắt ngang đường Thống Nhất, cột đèn tín hiệu giao thông xanh đỏ điều khiển xe cộ lưu thông trật tự, an toàn. Chú cảnh sát giao thông trong bộ đồng phục màu vàng nhạt cần mẫn, nghiêm nghị gác đường, hướng dẫn xe cộ lưu thông nhanh chóng. Tiếng xe chạy ồn ã hoà với tiếng còi xe hú đanh chát làm inh ỏi con đường vào giờ cao điểm, sau đó yên lặng một thoáng nhường cho tiếng chim hót véo von, rồi ầm ĩ trở lại. Cứ thế, phố xá nhộn nhịp ồn ào suốt cả ngày đến gần nửa đêm mới yên lặng. Hằng ngày, em đi bộ đến trường, quang cảnh phố xá trên đoạn đường đi học tường chừng như rất quen thuộc, không còn điều gì lạ lẫm. Nhưng không, mỗi ngày em nhận thấy con đường như sáng ra với những bồn hoa trồng giữa hai làn xe chạy, cột đèn đường được sơn mới, cây xanh được cắt tỉa thành hình vòm tròn. Thành phố của em đang ngày một đẹp lên và con đường đến trường em cũng đẹp hẳn ra. Những ổ rác nhếch nhác giảm đi nhường chỗ cho những thùng ráccông cộng, cho những cột ATM rút tiền của ngân hàng. Hoà cùng nhịp thay đổi mới hơn, sạch hơn, cổng trường của em cũng được sơn mới. Trường Tiểu học Kim Đồng, hàng chữ trắng nổi bật trên nền bảng xanh dương, đón các cô cậu học trò nhỏ đến lớp.
Con đường đến trường thân quen với chúng em như một người bạn. Ngày ngày, con đường trải rộng đưa đón các bạn nhỏ đến trường, dẫn dắt người dân đi về trong cuộc sống. Nhộn nhịp mà thầm lặng, con đường góp sức vun bồi kiến thức cho những cậu học trò nhỏ như em, Em thấy mình thêm yêu con đường và hứa sẽ giữ sạch, không xả rác trên con đường thân thương này.
Bài làm 2
Trong suốt tuổi thơ tôi, tôi đã yêu mến vầ gắn bó với rất nhiều đồ vật: chiếc áo đồng phục, đôi dép mòn quai, chiếc mũ bảo hiểm… Mỗi vât đều để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Nhưng có lẽ, quen thuộc và gắn bó với tôi nhất là con đường từ nhà đến trường.
Con đường mang cái tên thật đẹp: Châu Phong. Con đường được lát bê tông, rất phẳng và rộng, đủ cho mấy chiếc xe hơi qua lại mà không va chạm. Hai bên đường là hai hàng cây xanh rờn, đung đưa những cánh tay, những mắt lá như vẫy tay chào khách qua lại. Mùi hương hoa sữa thơm thoang thoảng bay đi khắp nơi, thỉnh thoảng còn có những bông hoa “tinh nghịch” đùa trên tóc, lên áo người qua đường. Lấp ló sau những hàng cây là những tòa nhà một, hai tầng đủ màu sắc. Khi bình minh vừa lên, đường như được khoác chiếc áo mầu hồng tươi. Lác đác một vài người qua lại trên con đường . Lúc đó, có thể nghe thấy rõ tiếng rao hàng của cô hàng hoa, chị hàng xôi…. Dần dần, mặt trời lên cao, phố phường bắt đầu tấp nập. Tiếng bước chân trẻ em ríu rít dến trường, tiếng còi xe “bim bim”, làm cho cuộc sống trở nên vô cùng rộn ră…
Đứng ngắm con đường từ lúc sớm cho đến lúc bình minh thật là thích. Em yêu con đường này lắm! Tuy bây giờ nó vẫn còn nhiều ổ gầ, nhiêu chỗ rạn nứt nhưng sau này lớn lên, em mong muốn được góp phần xây dựng lại cho con đường cho nó trở nên đẹp hơn, khang trang hơn và an toàn hơn với người dân ở đây.
Bài làm 3
Mỗi buổi sáng, tôi lại rảo bước trên con đường tới trường. Đã từ lâu, con đường dường như là người bạn đồng hành gần gũi, chia sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc đời học trò. Con đường không đẹp, một vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng nhưng tiềm ẩn vẻ đơn sơ, mộc mạc gắn với cuộc sống yên bình của người dân phố tôi.
Con đường phố tôi chạy thẳng băng, không có nét uốn lượn mềm mại, quanh co. Nó nhỏ và hẹp, cũng dễ hiểu bởi phố tôi là một phố nhỏ nên đường sá cũng không được đầu tư khang trang rộng lớn. Hai bên đường, những ngôi nhà thi nhau mọc lên, mọc lên mãi như những mô hình lắp ráp làm cho con đường vốn đã hẹp nay càng hẹp hơn. Đặc biệt, phố tôi rất thơ mộng bởi hai hàng cây ven đường. Mùa hè, những chùm hoa xoan rụt xuống một màu trắng, vương lại và kết những vòng hoa trên mái đầu lũ trẻ chúng tôi. Những ống khói vươn lên cao, chỉ để lại cho chúng tôi một khoảng trời nho nhỏ, con con.
Bên cạnh bao ngả đường lớn, con đường phố tôi vẫn yên ả nằm đó với một bề mặt mà chỗ lồi, chỗ lõm. Nhưng tôi thấy điều đó chẳng làm con đường xấu đi mà còn làm cho nó thêm nét đơn sơ, giản dị. Hai bên đường, san sát biết bao cửa hàng, cửa hiệu đủ mọi thể loại khác nhau. Những cô bán hàng luôn tay vẫy nước lên những rổ hoa từ ngoại thành mang vào. Những bà hàng cơm, hàng phở mồ hôi bóng nhẫy, luôn tay đơm đơm, thái thái. Vỉa hè phố tôi gạch sứt sẹo nhumg tôi yêu những vết sứt đó vì nó luôn in trong trí nhớ của tôi, gợi cho tôi về hình ảnh con đường từ nhà tới trường. Ở đây cũng đủ loại nhà. Có nhà to, có nhà nhỏ, có nhà cao, nhà thấp. Đi men theo con đường mà tôi đếm được hơn hai chục cửa hàng, cửa hiệu. Họ lấn, họ chiếm rồi làm bục, bệ khiến con đường phố tôi đã hẹp càng hẹp thêm…
Quên sao được những ngày học lớp một, tôi còn rụt rè, bỡ ngỡ bước những bước đầu tiên trên con đường này tới trường. Lúc đó, tôi thấy con đường sao lớn thế còn minh thì bé cỏn còn con. Lớn lên, tôi lại thấy con đường chẳng những không rộng ra mà còn bị thu hẹp lại. Cây hai bên đường xoè tán che mát, đu đưa như reo vui, chim chóc hát ca ríu rít… Ôi, nhớ nhiều lắm, nhiều lắm.
Mỗi lần nhắc đến con đường này là bao kỉ niệm lại hiện về trong tôi, mãi mãi không bao giờ phai.
Con đường đã là một người bạn tốt của tôi từ khi tôi còn học lớp một cho đến bây giờ, nên mỗi khi đi đâu xa, tôi lại thấy nhớ nhung, quyến luyến nó vô cùng. Sau này, dù có may mắn được bước trên những ngả đường lớn ở mọi phương trời thì kí ức về con đường tới trường sẽ vẫn mãi khắc sâu trong ý nghĩ và trái tim tôi. Và dù mai đây trưởng thành, tôi mơ ước công việc đầu tiên tôi làm là sẽ tu bổ, sửa chữa con đường tới trường này sao cho đẹp và rộng rãi hơn.
Bài làm 4
Tuổi thơ của tôi được gắn liền với dòng sông quê hương với cánh diều no gió, với những ngày cùng bạn bè bắt ve ,tu dế… Nhưng quen thuộc nhất, nơi dẫn dắt tôi đi tới trường, nâng bước chân lẫm chấm đầu tiên của tôi, đó là con đường từ nhà đến trường học.
Con đường đến trường này hôm nào cũng tấp nập. Đường được lát xi – măng trông sạch sẽ. Vỉa hè hai bên được lát gạch đỏ trông rất là đẹp. Những cây phượng, cây bàng như những chiếc ô khổng lồ…xanh mát. Đây đó những bông cúc dại “mở mắt” chào đón ánh nắng bình minh. Chim hót líu lo trên các cành cây, chào mừng một ngày mới. Xe cộ tấp nập, tiếng còi xe bíp bíp nghe thật vui tai. Vài em nhỏ tung tăng tới trường. Chúng cười đùa vui vẻ làm cô nắng cũng phải ghé xuống mỉm cười. Tôi bước đôi chân trên con đường quen thuộc đến trường mà lòng vui không tả xiết.
Tôi sẽ không bao giờ quyên con đường đày ắp những tuổi thơ. Ở nơi đây, có tiếng bước chân ríu rít của bè bạn, có tiếng bước chân nhẹ nhàng của mẹ và có tiếng bước chân mạnh mẽ của cha. Tôi cũng biết rằng con đường này không những dắt tôi đi học mỗi ngàymà còn năng ước mơ đầu tiên của tôi bay xa.