Bài làm 1
Gia đình chính là nguồn động lực to lớn nhất của mỗi người chúng ta, là nền tảng để đánh giá nhân cách của mỗi người, tôi rất tự hào khi có được gia đình của mình, cha mẹ luôn là những người dạy dỗ tôi thành con người tốt, uốn nắn tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ cách sống cho đến đạo làm người. Đáp lại sự dạy dỗ ấy, tôi đã làm một việc khiến cha mẹ rất tự hào về tôi.
Tôi chỉ mới là học sinh lớp 8, tôi được đánh giá là một học trò ngoan ngoãn, siêng năng, chăm chỉ. Được lòng thầy cô và bạn bè, ở nhà là con thảo, đến lớp là trò ngoan. Sự việc diễn ra hết sức là tình cờ, nhà tôi cách trường cũng không xa lắm, đi bộ chỉ mất 5 phút là đến trường. Hôm ấy trời rất nắng, tôi đi bộ về nhà vô tình gặp một bác rất chính chắn, chắc là cán bộ viên chức, ăn mặc rất lịch sự, đứng mua nước. Khi bác ấy rời đi, vô tình đánh rơi cái ví trên đường, vì tôi đứng cách bác hơi xa, tôi chạy tới nhặt ví lên vội vàng chạy theo bác, thì thấy bác vội vàng lên chiếc ôtô sang trọng, tôi vừa chạy theo chiếc xe ấy, vì tôi là con gái nên chạy theo không kịp, lúc ấy tôi mới thấy xe bác dừng lại, bác xuống xe đi tới tôi và hỏi:” Cháu cần bác giúp gì? Sao lại chạy theo bác thế? “ Tôi thở hổn hển đưa chiếc ví ra:” Cháu nhặt được ví và muốn trả lại bác”. Bác ấy miễm cười cầm lấy và cảm ơn tôi, khen ngợi tôi là người tốt bụng, nhặt của rơi trả lại cho người đã mất. Bác cảm kích tôi và hỏi tôi tên gì, học lớp nào, trường nào. Tôi trả lời hết tất cả câu hỏi cho bác và bác nói bác sẽ trả ơn tôi. Vì bác đang bận nên chỉ cảm ơn và nói chuyện một lúc rồi đi
Tôi trở về nhà hơi muộn, cha mẹ thấy tôi toát mồ hôi và hỏi tôi sao lại về nhà trễ, tôi mới kể lại cho cha mẹ nghe về việc làm của mình. Cha mẹ cười và khen ngợi tôi, việc làm ấy khiến tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn nhiều. Và thế rồi kì thi cuối kì cũng đến, tôi phải nỗ lực để xứng đáng với thành tích của mình và kết thúc kì thi là bắt đầu với buổi lễ tổng kết, kết thúc năm học. Và rồi tôi đã gặp lại người mà tôi trả lại ví ngày trước bác được đại diện lên đọc hội gây quỹ và khuyến học của học sinh vượt khó. Sau khi đọc xong bác nán lại và nêu danh tôi trước toàn trường, về tấm gương sáng, tôi được danh hiệu học sinh giỏi và được danh dự nhận được học bổng. Đó là món quà thay lời cảm ơn của bác, vì tôi rất xứng đáng nhận được. Tôi rất cảm kích và cũng rất vui mừng làm điều tốt sẽ luôn nhận lại được giá trị xứng đáng. Khi kết thúc buổi lễ, tôi được thầy cô và bạn bè khen ngợi, bác ấy cũng không quên dặn dò tôi phải học thật giỏi là đứa trẻ tốt, nghe lời cha mẹ và thầy cô. Tôi mĩm cười và hứa với bác ấy sẽ cố gắng để xứng đáng với những gì mình đạt được. Lúc này đây tôi thật sự rất hạnh phúc vì thấy được nét vui mừng trên gương mặt của cha mẹ, tôi là niềm tự hào của cha mẹ. Tôi sẽ cố gắng không làm phụ lòng cha mẹ sẽ cố học thật tốt, để báo đáp công ơn này.
Tôi chợt nhận ra một điều, cuộc sống bao giờ cũng công bằng, nếu bạn làm điều tốt bạn sẽ nhận được điều tốt. Chúng ta không phải là những vĩ nhân với ước mơ làm những điều to tát cho xã hội nhưng là một con người thì hãy sống sao xứng đáng. Mẹ tôi từng dạy cho đi là nhận lại, lòng tốt đặt đúng chỗ sẽ khiến chúng ta ngày một giàu hơn, không phải giàu vật chất mà là giàu tinh thần. Tôi thầm hứa với bản thân sẽ làm những điều tốt đẹp nếu có thể.
Bài làm 2
Đạo làm con nghĩa là phải luôn biết quan tâm và yêu thương cha mẹ. Không cần là những việc làm to tát, chỉ cần là một vài hành động nhỏ nhoi thôi là ta đã bày tỏ tình cảm của mình với đấng sinh thành. Tôi nhớ nhất là năm tôi học lớp 8, bản thân đã mang về cho bố mẹ một niềm vui khá bất ngờ.
Tôi vốn là đứa không nổi bật trong lớp cho lắm. Tất cả những gì tôi có được chỉ là kết quả học tập không đến nỗi tệ, nhưng tôi đặt biệt lại chẳng thích học môn văn một chút nào. Cô giáo chủ nhiệm cũng là giáo viên dạy văn đã từng phàn nàn rất nhiều về tôi. Thậm chí, những bài văn trên lớp của tôi còn chẳng bao giờ vượt qua điểm 7. Dẫu biết bản thân mình phải chú ý tới môn văn và học với một tâm thế chủ động nhưng tôi vẫn chẳng thể nào thấm nổi những câu chữ trong bài viết, cũng như không thể nào viết nổi một bài văn gọi là hay.
Thành tích của tôi luôn vì môn văn mà bị kéo xuống. Điều này khiến bố mẹ tôi buồn phiền rất nhiều, và bản thân tôi cũng thật nhiều phen khốn đốn không kém khi chứng kiến thành tích tệ hại của mình trong môn văn. Tôi đã là học sinh lớp 8, tôi cần phải chú ý nhiều hơn vào việc học của mình nhưng thật sự tôi không biết làm cách nào để có thể viết được một bài văn hay. Biết được điều ấy, cô giáo chủ nhiệm đã trực tiếp gặp tôi và nói rằng sẽ giúp tôi học văn. Điều ấy khiến lòng tôi vui lên phần nào.
Tôi bắt đầu học văn theo con đường cô tôi hướng tới. Không chán nản trước những bài văn nữa, tôi ngồi và đọc chúng như một cách mình lượm lặt những từ ngữ để vốn từ tôi thêm giàu và phong phú. Tôi bám sát những vấn đề thời sự mà ngày ngày người ta vẫn nói. Có thể nói rằng đó là quãng thời gian chuyển mình lớn nhất của tôi. Từ một con bé vốn chỉ quen thuộc với những điểm 6, điểm 7, các bài kiểm tra của tôi đã lác đác những con 8. Đó cũng có thể là một "thành tựu" mà tôi đã đạt được, thứ mà tôi chưa từng bao giờ được trải nghiệm trước kia.
Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú hơn và không hề sợ trước những bài văn nữa. Bố mẹ tôi khi thấy những kết quả ngày càng tiến bộ ấy cũng đã động viên tôi rất nhiều. Nghe lời bố mẹ, tôi càng quyết tâm hơn để khẳng định bản thân. Thật bất ngờ rằng trong cuộc thi chọn học sinh giỏi văn cấp thành phố, cô đã chọn tôi vào đội tuyển văn. Bố mẹ tôi rất vui nhưng bản thân tôi vẫn còn hơi e ngại. Bởi lẽ tôi mới chỉ học tốt văn trong giai đoạn gần đây chứ chưa bao giờ thực sự có năng khiếu văn chương từ bé. Tôi đi thi trong sự dò xét của những người xung quanh, những ánh mắt e dè, nhưng tôi luôn lấy những lời động viên của cha mẹ làm động lực cho mình. Tôi làm bài thi với tất cả những tâm huyết, những quyết tâm khẳng định mình mà tưởng như chưa bao giờ tôi tập trung đến thế. Ngày biết kết quả, các bạn ùa nhau đi xem, mình tôi ở lại lớp. Tôi ngồi bần thần, nghĩ về hành trình đã qua, hình như tôi đã có những bước tiến khá dài rồi chứ nhỉ? Cuộc thi học sinh giỏi năm đó, tôi đạt giải nhì, không cao nhất đội, nhưng đó là một thành tích quá bất ngờ đối với tôi, một con bé vốn chỉ mới quyết tâm học văn vào những năm đầu lớp 8. Khỏi nói bố mẹ tôi đã vui như thế nào. Cô giáo chủ nhiệm cũng đã chúc mừng tôi, bạn bè tôi đã chúc mừng tôi. Nhưng tôi nhớ nhất vẫn là nụ cười hài lòng của mẹ, và ánh mắt tin tưởng của cha. Có thể nói rằng đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình đã trả được ơn chút ít cho cha mẹ.
Kì thi học sinh giỏi đó đã trở thành một kỉ niệm trong tôi, một kí ức đẹp đẽ vì tôi đã khiến bố mẹ vui lòng. Tôi tự hứa với bản thân, hứa với bố mẹ rằng bản thân sẽ phải nỗ lực nhiều hơn nữa, phải gắng sức nhiều hơn nữa để có thể đem lại món quà lớn cho bố mẹ và thầy cô.
Bài làm 3
Cha mẹ là những người đà sinh thành, đưa ta đến với thế giới này. Cha mẹ đã nuôi dưỡng ta khôn lớn, cho ta ăn học nên người. Bởi thế, cha mẹ là người có công ơn thật lớn lao, vĩ đại đổi với ta. Là con, chúng ta phải biết hiếu thảo và quan tâm đến cha mẹ của mình. Quan trọng hơn là phải thường xuyên làm cho cha mẹ vui lòng. Em cũng thế, em đã làm được một việc tốt khiến cha mẹ em vui lòng và tự hào về em.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời cao và trong, gió mát lành, em đang tung tăng trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng đi được một đoạn, bỗng em thấy một bà cụ đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ chắc đã ngoài bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng và trông bà thật gầy gò và yếu ớt! Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc cụ đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội nghiệp cho cụ quá! Bỗng moojt ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu em, tại sao em lại không giúp bà cụ qua đường nhỉ? Em định chạy đến giúp bà nhưng trong lòng lại băn khoăn một điều không biết nên giúp không. Em vốn là một đứa trẻ nhanh nhảu, làm mọi việc thường hay hấp tấp, vội vàng, lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Và em cũng đang muốn chạy thật nhanh về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy, em lại không thể cứ vậy mà bỏ đi. Và hình ảnh cụ già mái đầu bạc trắng như cước gợi em nghĩ đến nội của mình. Em tự hỏi nếu như một ngày nào nội cũng trong hoàn cảnh ấy thì nhất định sẽ có một người tốt giúp nội. Và em là cháu gái ngoan của nội, cũng sẽ là một người biết giúp đỡ người khác.Không chần chừ thêm nữa, em chạy ù đến giúp bà. Lúc này đây, nhìn vẻ mặt hiền từ phúc hậu của bà cụ mới giống nội em biết bao! Em liền hỏi bà: "Bà ơi, bà muốn qua đường phải không ạ? Để con giúp bà nhé!”, vẻ mặt cụ đang lúng túng nhưng khi nghe em nói xong, bà cụ trông rất vui vẻ và trả lời: "Ồ, nếu vậy thỉ tốt quá, bà cảm ơn cháu gái nhỏ!”. Em liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy cảnh xe cộ đông đúc như vậy, chính em cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhưng rồi lấy hết can đảm, đưa một tay lên xin qua đường, em chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước di. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay em. Qua được bên kia đường, bà thở phào một cách nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây. em mới để ý bà đang xách một túi gì trông có vẻ rất nặng nề. Em liền giúp cụ xách túi về nhà trong khi bà cụ không muốn làm phiền em nữa. Vừa đi, em vừa trò chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà còn con cháu bà ở xa và bận bịu công việc nên không thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế, em thấy thương cụ quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều. Em tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là em về nhà muộn cả tiếng đồng hồ. Vừa về đến nhà, em thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Em bước vào nhà, khi cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về muộn thế? Có biết cha mẹ lo lắng cho con lắm không?". Em liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong bố xoa đầu em và bảo: “Con làm thế là phải lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.
Em rất vui vì mình đã làm được việc tốt khiến cha mẹ vui lòng. Tuy câu chuyện đã xảy ra khá lâu rồi nhưng nó vẫn luôn in đậm trong tâm trí em. Em tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng chăm chỉ học tập và rèn luyện để trở thành một công dân có ích cho xã hội và đặc biệt không phụ công dưỡng dục và lòng mong mỏi của mẹ cha.