Trang chủ » Bài viết số 3 lớp 6 Đề 6: Kể về thầy (cô giáo) của em (người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập) hay nhất

Bài viết số 3 lớp 6 Đề 6: Kể về thầy (cô giáo) của em (người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập) hay nhất

Bài làm 1
 
“Này, Minh đến tiết mục trình diễn áo dài rồi kìa! Ôi! Cô này mặc đẹp quá!”. Nhìn theo hướng tay của chị gái chỉ trên sân khấu, tôi nhìn thấy một cô người mẫu uyển chuyển bước đi trong tà áo dài màu tím thanh tao. Chiếc áo dài màu tím đó khiến tôi nhớ đến cô giáo Lan – người đã dạy tôi năm lớp 4.
 
Phải rồi, hồi ấy, chính nhờ tà áo dài màu tím này mà tôi và các bạn trong lớp ấn tượng ngay dáng người dong dỏng cao của cô khi cô dắt xe đạp vào cổng trường trong ngày khai giảng. Hôm đó trông cô duyên dáng vô cùng. Thường ngày khi lên lớp, cô chi giản dị trong chiếc quần đen và chiếc áo sáng màu nhưng chỉ thế thôi mà chúng tôi cũng thấy cô năng động trẻ trung hơn rất nhiều so với tuổi ngoài ba mươi của cô. Suối tóc dài, đen huyền mềm mại buông lơi làm tăng thêm sự dịu dàng, hiền từ cho khuôn mặt trái xoan của cô. Cô có làn da trắng hồng và đôi mắt đen tròn, đã bao lần nhìn chúng tôi một cách trìu mến.
 
Cô yêu chúng tôi lắm! Tuy cô không nói ra nhưng lớp tôi bạn nào cũng hiểu điều này. Có một kỉ niệm mà tôi không thể nào quên được. Kỉ niệm về tình yêu thương của cô dành cho chúng tôi. Hôm ấy, trời rất nắng và nóng, chúng tôi bị nhà trường yêu cầu chuyển sang học ở trường mầm non bên cạnh. Trời nắng gay gẳt, cái nắng như thiêu như đốt làm bạn nào cũng khát nước. Lúc ấy, cô cầm chiếc bình con đi xin nước ở các lớp về cho chúng tôi. Ngồi uống những cốc nước do cô mang về, tôi thấy thật cảm động, nhất là khi nhìn những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán cô. Còn cô, nhìn chúng tôi uống nước, cô nờ nụ cười rất tươi, khuôn mặt cô rạng rỡ, hạnh phúc. Yêu chúng tôi là vậy nhưng cô rất nghiêm khắc.
 
Trong giờ học, bạn nào nói chuyện là cô nhắc nhở ngay. Cô giảng bài rất hay và dễ hiểu. Giờ Tập đọc, với chất giọng nhẹ nhàng, truyền cảm, nét mặt tươi vui, cô đưa chúng tôi vào thế giới mới, kì lạ dầy sắc màu cuộc sống. Giờ toán, giọng cô trở nên sôi nổi. Với viên phấn mềm mại trong tay, cô dưa ra cho chúng tôi bao cách giải hay, sáng tạo. Cứ thế, cô kiên trì dìu dắt chúng tôi từng bước cho đến hết năm học lớp 4. Cô vui khi chúng tôi được điểm tốt, cô buồn khi chúng tôi mất trật tự hay lười học. Cô Lan là thế đấy. Cô cứ mãi chỉ bảo chúng tôi bao điều hay lẽ phải chi với một mong muốn là chúng tôi ngày càng ngoan ngoãn và học giỏi hơn.
 
Tôi luôn nhớ giọng nói, ánh mắt, nụ cười cùng sự quan tâm cùa cô đối với lớp chúng tôi. Những lời dạy dỗ của cô sẽ mãi mãi là nguồn động viên cho tôi cố gắng trong những bước đi tiếp theo của cuộc đời.
 
Bài làm 2
 
 
Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo Hằng đã để lại trong lòng em tình cảm khó quên.
 
Hôm ấy, cô giáo Hằng em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh dầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bài giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô Hằng giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý.
 
Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên. Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn.
 
Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.
 
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.
 
Luôn nhớ những bài giảng của cô
 
Bài làm 3
 
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh – cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
 
Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi.
 
Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê.
 
Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn “clip” ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời. Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi bị ốm nên vào học muộn hơn so với các bạn. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
 
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”
 
Bài làm 4
 
Cho mãi đến tận bây giờ, hình ảnh cô giáo Huyền vẫn còn in đậm trong trí nhớ của em. Cô Huyền – cô giáo đã dạy em năm học đầu tiên ở trường Tiểu học, năm lớp Một.
 
Cô Huyền có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy, đầy đặn và cân đối. Em không biết chính xác cô bao nhiêu tuổi chỉ biết rằng cô còn rất trẻ, trẻ hơn mẹ em rất nhiều. Hàng ngày đến lớp, cô thường mặc những chiếc áo dài màu nhạt, lúc thì màu xanh da trời hay đọt chuối, lúc thì hồng phấn hay tím cà, cũng có lúc trắng tinh như màu muối biển, rất hợp với dáng hình và độ tuổi xuân xanh của cô.
 
Mái tóc cô đen huyền, óng ả như màu than đá lại mềm mại mịn màng như những sợi tơ luôn buông xõa đến quá vai. Khuôn mặt trái xoan được trời phú cho một cặp mắt trong xanh với đôi hàng mi dày và cong vút tưởng như cô đeo mi giả. Chiếc mũi tuy không cao nhưng lại rất hợp với khuôn mặt. Mỗi lần cô cười trông cô tươi và xinh hơn cả những diễn viên, người mẫu. Hàm răng trắng như mây trời lại được tô điểm bằng một chiếc răng khểnh bên trái khóe miệng làm cho nụ cười vốn đã rất tươi lại còn tươi hơn, hấp dẫn hơn.
 
Mỗi lúc cô nói chuyện hay giảng bài trên lớp thì giọng nói cô phát ra nghe mới ngọt ngào làm sao. Khi thì nhẹ nhàng, êm dịu thướt tha như làn gió mát, lúc thì trầm bổng, du dương như tiếng hót chim họa mi, khiến chúng em như lạc vào thế giới của đàn ca. Những buổi học đầu tiên biết bao là khó nhọc. Cô cầm tay từng bạn uốn nắn từng chữ, từng dòng, tập cho từng em phát âm, đánh vần từng tiếng. Những giờ giải lao, cô nắn lại gạch hàng, viết mẫu trong tập cho từng em để chúng em viết được đúng mẫu tự, ngay hàng thẳng lối.
 
Giờ đây, tuy đã học lớp Năm rồi nhưng lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô giáo Huyền. Em hứa với lòng mình phải cố gắng học thật tốt để khỏi phụ công dạy dỗ của cô.
 

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top