Bài làm 1
Khi đến lớp, nó nhảy xổ đến bàn cô giáo nhặt một cái gì đó rồi đi về bàn mình, cầm cái vật nho nhỏ trong tay, nó cứ cười miết. Hỏi cười cái gì nó cũng không nói.
Tôi kể mọi chuyện cho tụi bạn nghe. Thế là cả bọn chúng tôi quyết định sẽ đến sớm hơn. Nhưng thật không may, khi đến lớp đã thấy nó chễm chệ cười cười, không nói. Hôm sau tụi tôi đến sớm hơn, vẫn thấy nó ngồi cười cười. Nó luôn đến trước. Mãi cả tuần sau tôi mới được hân hạnh là người đầu tiên.
Trên bàn cô giáo là một gói giấy nhỏ. Khi mở ra bên trong có một viên kẹo, chẳng biết ai đã để ở đây và để khi nào. Tôi vừa lột viên kẹo bỏ vào miệng thì vừa lúc thằng Tí xông vào.
Tôi hét to:
– Tao biết bí mật của mày rồi.
Thằng Tí bĩu môi:
– Tao đã ăn được những hai mươi viên.
– Nhưng ai để lại vậy?
– Tao không biết.
Giờ ra chơi tụi bạn bu quanh tôi hỏi:
– Cái gì vậy?
Tôi nhìn thằng Tí rồi cười cười. Bọn chúng tức điên lên, hỏi mãi tôi cũng chỉ cười cười. Làm sao có thể cho bọn chúng biết được điều bí mật ngọt ngào này được.
Cách vài hôm, lại thêm một đứa mới biết điều bí mật. Chúng tôi cứ nhìn nhau cười cười… Rồi dần dần lớp chúng tôi ai cũng biết điều bí mật. Chúng tôi đã phân công nhiều ổ mai phục, nhưng cuối cùng chẳng thu được kết quả gì. Luôn luôn, vào sáng sớm trên bàn cô lại xuất hiện một viên kẹo.
Lúc đầu chúng tôi cứ nghĩ là cô giáo Hà. Nhưng không phải. Cô luôn ra khỏi lớp khi trong phòng vẫn còn chúng tôi. Vậy thì ai? Nghĩ mãi vẫn không ra.
Một hôm tôi ngồi lì trong lớp, định ngồi đến sáng để chờ người lạ mặt, nhưng vì đói bụng quá đành ôm sách về. Rồi tôi chợt nghĩ lại tại sao mình không gởi lại cho người lạ mặt đó một lá thư. Thế là tôi viết ngay: “gởi người lạ mặt, anh là ai vậy, có thể cho tôi biết được không?”
Hôm sau tôi vào lớp sớm, trên bàn vẫn như thường lệ có một viên kẹo gói trong tờ giấy nhỏ. Không có lá thư trả lời, còn lá thư của tôi thì biến mất. Chứng tỏ người lạ mặt đã lấy nó đi.
Tôi suy nghĩ lung tung lắm. Tại sao người lạ mặt không trả lời tôi. Một ý định khác chợt đến với tôi, tôi sẽ là người lạ mặt. Tại sao không chứ? Tôi cũng làm được vậy.
Hôm đó tôi giấu một quả ổi to tướng trong cặp. Đợi tụi bạn đi học về hết, gói nó lại bằng một tờ báo rồi đề chữ lên: “Tôi – người lạ mặt – có món quà nhỏ tặng người đến sớm.”
Hôm sau nghe tụi bạn kháo nhau:
– Đến hai người lạ mặt. Một người để trái ổi, một người để viên kẹo.
Hôm sau nữa bỗng xuất hiện ba người lạ mặt, rồi bốn, rồi năm, rồi sáu, rồi bảy… Bây giờ chúng tôi vỡ lẽ ra rồi. Người lạ mặt đang ở trong lớp. Những buổi đi học về, đứa này cứ nhìn đứa kia nấn ná không muốn rời lớp. Chúng chính là kẻ lạ mặt.
Nhưng người lạ mặt đầu tiên là ai, vẫn không biết.
Nhưng buổi sáng đi học sớm, chúng tôi những người lạ mặt – người lạ mặt này ăn món của người lạ mặt kia. Lâu lâu trong món quà kèm theo câu hỏi rất vui. Và chúng tôi ngầm thỏa thuận những câu hỏi bằng những món quà. Nhưng chúng tôi vẫn ấm ức một điều, ai là kẻ lạ mặt đầu tiên?
Tôi kể chuyện này cho bố nghe. Bố nói:
– Đó mới là điều bí mật. Trong mỗi người bạn của con đều có điều bí mật và một món quà, đúng chưa? Khi biết món quà của ai ta sẽ yêu người đó, mà không yêu những người khác. Khi nhận món quà không biết ai gởi, con sẽ yêu tất cả những người con vừa quen. Vì biết đâu, một trong số họ đã gởi món quà đó, chúng ta không nên biết người lạ mặt để làm gì, đó cũng là điều hay…
Tôi đi học và tôi biết, mỗi buổi sáng luôn có một người bạn nào đó, tặng tôi một món quà. Bạn có thấy điều đó thú vị không? Bạn hãy tưởng tượng đi. Những người xung quanh ta đều có thể là người lạ mặt. Và tất nhiên trước khi đi học về, bạn hãy nhớ quên một cái gì đó. Và bạn sẽ thấy, người lạ mặt từ từ xuất hiện thật nhiều cho đến lúc tất cả chúng ta đều là người lạ mặt.
Bài làm 2
“Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”. Đến trường, chúng ta không chỉ học được những kiến thức quý giá, có được những người bạn thân thiết, mà ta còn được tham gia những hoạt động thú vị. Đối với tôi, tiết sinh hoạt lớp cuối tuần là thời khắc tôi mong đợi nhất, bởi lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện thú vị diễn ra.
Hôm nay đã là thứ bảy, tức là chúng tôi sẽ được sinh hoạt lớp. Tôi mong chờ bốn tiết đầu trôi qua trong háo hức, vì buổi sinh hoạt hôm nay, cô sẽ phát phần thưởng cho các bạn học sinh giỏi. Tôi cố gắng chú ý vào từng bài giảng để tiết sinh hoạt nhanh đến nhất. Và cuối cùng, tiếng trống “tùng tùng tùng” cũng vang lên, vậy là đã đến giờ sinh hoạt thật rồi.
Như thường lệ, mọi người đứng lên sắp xếp lại lớp học. Khác với các buổi học thông thường, chúng tôi kê ghế thành hình chữ U, để bàn giáo viên ở giữa để cố giáo tiện quan sát lớp. Làm như vậy, không khí sẽ đầm ấm hơn, mọi người cũng dễ để trao đổi với nhau. Trên bảng, bạn lớp trưởng đã nắn nón viết xong tên của các bạn học sinh giỏi trong học kì I này. Nhìn tên của mình nằm ngay ngắn trên bảng, tôi bỗng thấy háo hức lạ. Chỉ chút nữa thôi, tôi sẽ là người đứng lên nhận phần thưởng.
Ba hồi trống nữa lại vang lên, cô giáo nhẹ nhàng bước vào lớp. Ồ, hôm nay cô của chúng tôi mặc chiếc áo dài màu xanh dịu nhé, tà áo bay bay làm cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô ngồi vào ghế cười với chúng tôi thật rạng rỡ. Lúc nào cũng vậy, cô luôn dịu dàng và quan tâm đến chúng tôi. Đã thành thông lệ, cô nhận xét về tình học nền hếp và học tập của lớp. Lớp tôi luôn đứng đầu của cả trường trong những thành tích ấy mà. Cả cô và chúng tôi luôn tự hào về điều đó. Phần nhận xét cũng vì vậy mà nhanh chóng qua đi.
Giờ là lúc tôi hồi hộp nhất. Cô cười và nói:
-Bây giờ cô sẽ trao phần thưởng cho các bạn xuất sắc trong học kì vừa qua. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng các bạn ấy nhé!
“Khánh Hồng”, “Phương Hoa”, “Anh Dũng”,…
Một bạn, hai bạn lần lượt bước lên, tôi như nín thở để chờ đợi. Và rồi, tên tôi cũng được gọi lên. Đứng lên trên bục giảng, mọi người nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến tôi bối rối vô cùng. Tôi vừa tự hào về bản thân mình, vừa hạnh phúc vì đã làm được những điều mình mong muốn, vừa quyết tâm tiến xa hơn nữa. Phần thưởng được bọc trong những hộp quà màu đỏ như là màu của hạnh phúc và hi vọng.
Những giây phút có vẻ trang trọng ấy qua đi rồi, giờ đây là lúc chúng tôi được vui chơi thoả thức như bù lại những ngày học miệt mài. Tường Vy xung phong lên hát cho cả lớp một bài, giọng hát của bạn ấy trong và cao như tiếng chim hoạ mi vậy. Tiếng hát như làm nắng thêm vàng, lá thêm xanh và không khí lại càng thêm sôi nổi. Sau đó lớp trưởng tổ chức cho các bạn chơi trò cướp cờ, cả lớp chia làm ba đội, cùng nhau chạy tiếp sức và phối hợp để giành chiến thắng. Đây có lẽ là lúc tinh thần đoàn kết của cả lớp lên cao nhất. Những tiếng cười cứ thế vang lên thật giòn giã, những giọt mồ hôi rơi nhưng niềm vui sướng thì không thể giấu được.
Tiếng trống lại một lần nữa vang lên, để lại cho mọi người một sự nuối tiếc ngẩn ngơ. Nhờ tiết sinh hoạt ấy mà chúng tôi hiểu nhau hơn, đoàn kết với nhau hơn. Quan trọng hơn là những giờ học căng thẳng được giải toả, chúng tôi được tiếp thêm một bình đầy năng lượng để sẵn sàng cho một tuần học mới. Thật là mong đến tiết sinh hoạt lần sau.
Các bạn ạ, mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời này thực sự rất đáng quý và đáng trân trọng. Chỉ là một tiết sinh hoạt lớp thôi, nhưng các bạn thấy đấy, có biết bao nhiêu điều thú vị xảy ra.
Bài làm 3
Tuổi học trò của em được gắn bó thân thiết và vui vẻ với các bạn cùng lớp. Hằng năm, chúng em đều tổ chức những buổi sinh hoạt ngoại khóa đi tham quan dã ngoại để siết chặt sợi dây tình bạn và tình đoàn kết của tập thể lớp. Và chuyến đi Mai Châu, Hòa Bình vừa qua đã để lại trong em rất nhiều niềm vui và những ấn tượng khó phai mờ.
Nhân dịp kỉ niệm ngàu thành lập đoàn 26-3, ban phụ huynh lớp em có tổ chức cho cả lớp chuyến tham quan trải nghiệm ở Mai Châu. Trước giờ khởi hành, bạn nào cũng háo hức chờ đợi, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ, vui tươi. Chúng em đã chuẩn bị đồ đạc rất kĩ càng, cẩn thận từ hôm trước, nào là quần áo, đồ ăn, máy ảnh hay những dụng cụ để tổ chức các trò chơi thú vị. Để không quá bỡ ngỡ, chúng em đã tự tìm hiểu về Mai Châu trên mạng Internet. Đó là một bản làng của dân tộc Thái nằm ở phía chân núi nơi đất đai màu mỡ, không khí trong lành mát mẻ. Nơi đây còn nổi tiếng với những phong tục độc đáo, văn minh của người Thái; với những ngôi nhà san mà mỗi chi tiết đều mang những ý nghĩa riêng; với những điệu múa mềm mại và những món ăn làm mê lòng du khách. Chỉ thế thôi cũng đủ làm chúng em hồi hộp, háo hức. Xe đã đợi sẵn trước cổng trường, chúng em mỗi đứa một balo nhỏ cùng nhau lên xe bắt đầu chuyến hành trình.
Trải qua chặng đường 300km nhưng không thấy bạn nào mệt mỏi mà dường như ai cũng tràn đầy năng lượng. Trên xe, anh hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về điểm dừng chân của chúng em, cùng nhau chơi đố và sau đó chúng em nhảy, múa, hát hết sức sôi động, tưng bừng. Bạn nào cũng được ngắm nhìn cảnh sắc hai bên, vừa lạ lẫm lại vừa hùng vĩ. Hòa Bình là một tỉnh vùng cao nên chúng em trải qua những cung đường men theo sườn núi, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những khu ruộng bậc thang, ngắm nhìn vẻ đẹp của đèo Thung Khe- nơi bao phủ bởi màu trắng của đá và cát.
Sau 5 tiếng đi xe, cuối cùng chúng em cũng đã đặt chân tới khu du lịch Mai Châu Hòa Bình. Một không khí trong lành và thoáng đãng đến lạ thường, một không gian yên ả và thanh bình khiến con người ta như muốn rũ bỏ mọi muộn phiền. Chúng em đi bộ trên con đường giữa những cánh đồng lúa nếp chín thơm để vào sâu tới bản. Mọi người dân trong bản với trang phục truyền thống đều ra đón chúng em với sự niềm nở và lòng hiếu khách. Chúng em được nghỉ ngơi ở một căn nhà sàn rộng rãi và thoáng mát. Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa cơm của người Thái, chúng em được đi tham quan, mua sắm trong những gian hàng ở dưới nhà sàn. Nơi đây nổi tiếng với những sản phẩm thổ cẩm được dệt đầy tinh xảo, những chiếc khăn tơ tằm dệt từ bàn tay khéo léo của bà, của chị. Chúng em đều cố gắng chọn lựa và mua cho mọi người ở nhà những đồ đẹp nhất và ý nghĩa nhất.
Và giây phút mong chờ cũng đã đến. Chũng em cùng nhau tham gia đêm liên hoan đốt lửa trại cùng người dân nơi đây. Ở một bãi đất rộng, đống củi khô đã được thổi bùng lên ánh lửa ấm áp và vàng rực. Bên bếp lửa, chúng em được ngắm nhìn những cô gái Thái múa quạt, những chàng trai Thái thổi khèn. Mỗi người một chiếc cùng nhau uống rượu cần, một mùi vị hơi cay mà lại thơm mùi nếp mới; cùng nhau ăn nắm cơm lam. Sau đó cả lớp em cùng nắm tay nhau thành một vòng tròn lớn, quây quanh bếp lửa để hát vang bài ca " Lớp chúng mình". Dường như giữa chúng em chẳng còn khoảng cách, các bạn thực sự là một gia đình, một gia đình biết đoàn kêt, thương yêu, đùm bọc và chở che cho nhau. Ánh lửa bập bùng kia sẽ sưởi ấm và đốt cháy lên tình cảm của những cô cậu trò nhỏ. Niềm vui rạng rỡ trên từng khuôn mặt trẻ thơ. Chúng em cùng nhau nướng ngô, nướng khoai, thưởng thức những của khoai nóng hổi. Đêm hội có lẽ cứ mãi sôi động và vui vẻ như thế nếu không có lời giục giã đi về của của giáo chủ nhiệm.
Sáng hôm sau xe lăn bánh trở về, chúng em trở về với việc học tập của mình. Và câu chuyện sinh hoat ở Mai Châu Hòa Bình đã gắn kết mọi thành viên với nhau.