Trang chủ » Bài văn Kể về một con chó có nghĩa với chủ lớp 6 hay nhất

Bài văn Kể về một con chó có nghĩa với chủ lớp 6 hay nhất

Bài làm 1
 
Chú Cún của tôi giờ đã được bốn tuổi, lông trắng muốt, hơi xù trông rất đáng yêu. Bố tôi mua nó về vừa để nó giữ nhà, vừa để cho tôi có bầu có bạn.
 
Năm tôi 12 tuổi, nó còn bé nhỏ nên tôi gọi là “Cún Con”. Tôi là một cô bé rất yêu loài vật, nên tôi coi “Cún Con ” như một người bạn nhỏ vô cùng yêu thương, quý mến. Tôi luôn tự cho mình là một cô chủ tốt bụng, phải lo cho người bạn nhỏ một cách tận tình chu đáo. Tôi săn sóc Cún từ việc cho ăn những món ngon, đến tắm rửa, chải lông, nô đùa với Cún. “Cún Con ” rất quấn tôi. Ngày nào cũng vậy, lúc tôi đi học về là nó chạy ra ngõ, mồm rít lên như reo mừng, hai chân trước ôm chặt lấy tôi, dụi đầu vào chân, vào tay tôi. Có lúc, nó giả vờ cắn vào tay tôi; tôi biết là nó cắn yêu nên túm lấy đầu, lấy tai Cún. Lúc tôi ngồi học, nó nằm ở quanh chân, đôi tai vểnh lên nghe ngóng, cặp mắt lim dim theo dõi mọi cử động của tôi. “Cún Con ” vẫn theo tôi đi dạo chơi, đi thăm vườn.
 
Những buổi chiều chủ nhật, tôi thường dắt “Cún Con” đi dạo chơi trên đường phố. Dây xích buộc vào cổ, tôi đi trước, dắt Cún theo sau. Cún vô cùng vui sướng, lúc chạy lên, lúc vòng trái, lúc vòng phải. Nó nghiêng đầu, ngước mắt khi nhìn những khóm hoa, những bóng người đi lại; dạo chơi trong công viên. Những buổi dạo chơi ấy, tình bạn của tôi với “Cún Con ” càng trở nên đằm thắm, nồng hậu.
 
Nhưng, một hôm, tôi đưa Cún ra công viên chơi. Vì mải mê xem chuồng thú, tôi đã buộc “Cún Con” vào một gốc cây phượng đang nở hoa. Có nhiều con thú mới lạ, nhiều loài chim đẹp mới được đưa về nuôi trong vườn thú. Tôi cứ say mê ngắm nhìn. Đến lúc quay lại thì “Cún Con” đã mất bóng từ bao giờ! Tôi hoảng lên. Tôi chạy khắp công viên tìm kiếm. Tìm mãi mà chẳng thấy. Tôi buồn như kẻ mất hồn. Đến tối mịt, tôi mới lững thững trở về một mình. Tôi vừa đi vừa khóc thút thít.
 
Tối hôm ấy, tôi cứ nằm thao thức, thương nhớ “Cún Con Mẹ tôi bảo: “Cún Con đã bị kẻ gian bắt mất rồi! Thương con chó tinh khôn và ngoan ngoãn quá!”. Cả ngày hôm sau, tôi cứ ngơ ngẩn cả tâm hồn. Ngồi trong lớp học, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ đến “Cún Con”.
 
Thật kì lạ, ba ngày hôm sau, một đêm mưa gió não nùng, tôi đang nằm thao thức, chợt nghe tiếng rên ư ử từ ngoài sận vọng vào. Bố tôi gọi: “Nhật ơi! Cún Con đã về”. Người nó ướt như chuột lột. Nó nhảy lên mừng rỡ, ôm chặt lấy tôi. Tôi vô cùng sung sướng chạy xuống bếp lấy cơm cho Cún ăn. Dưới ánh đèn, tôi bồi hồi ngắm nhìn người bạn nhỏ vừa thoát nạn trở về…
 
Bài làm 2
 
Chó luôn là một vật nuôi rất gần gũi với mỗi gia đình Việt. Nhà em cũng nuôi một chú chó và coi nó như một thành viên trong gia đình vậy. Kể từ khi xảy ra câu chuyện đó thì chú và nhà em lại càng thân thiết hơn.
 
  Trước tiên phải kể về chú vào nhà em một cách đầy bất ngờ. Từ nhỏ, em đã rất thích được nuôi một chú chó con. Vì vậy vào đúng ngày sinh nhật tròn 10 tuổi, mẹ đã mua chú chó con này về. Nhận được món quà này của mẹ, em vô cùng thích thú. Em đặt tên cho nó là Bông. Chú có một bộ lông rất dài và mượt. Em chỉ muốn vuốt ve chú mãi.
 
Đôi tai của chú lúc nào cũng vểnh lên để nghe mọi chuyện xung quanh. Nêu có động tĩnh gì là chú phát hiện ra ngay. Nhà em luôn khen chú trông nhà giỏi lắm. Mỗi lần em đi học về, nghe thấy tiếng bước chân của em là chú sẽ chạy từ trong nhà ra để đón. Chú nhảy chồm lên như muốn được vuốt ve cưng nựng. Từ khi có chú trong nhà, nhà em lúc nào cũng vui vẻ, và yên tâm mỗi khi cả nhà đi vắng.
Thấm thoắt đã 5 năm, vì chú ăn rất tốt nên càng ngày trông chú càng to lớn. Bốn chiếc chân dài ra và chắc hơn. Chú chạy cũng nhanh hơn nữa. Bông rất thông minh và có đôi tai rất nhạy. Bông giúp nhà em đuổi được bọn chuột đáng ghét. Nhưng đến bây giờ em vẫn nhớ một chuyện mà nhờ có Bông kịp thời mà đã cứu sống được em của em. Thường thì mỗi buổi chiều em và em gái hay dắt bông ra hồ dạo gần nhà. Em gái em mới nhỏ thôi chỉ 7 tuổi nên rất thích ngắm những con cá đang bơi tung tăng ở dưới nước. Thỉnh thoảng bọn em lại ra chơi đùa với Bông. Rồi một hôm cũng như mọi ngày, đúng bốn giờ chiều chúng em mang Bông đi dạo. Em gái em đang ngắm những con cá nhỏ đó và nó đòi với tắt bắt. Không may trượt chân ngã xuống hồ. Lúc đó em rất cuống, vì chính em cũng không biết bơi.
 
Lúc đó, em chỉ biết khóc rất to, còn Bông nghe thấy tiếng thì chạy qua. Nó nhìn xung quanh rồi sủa vài tiếng. Rồi nó chạy đi chỗ nào đó. May quá, được một lúc nó kéo được một người đến cứu em gái em. Lúc đó, em đang rất sợ nên không để ý. Đến khi em gái em được cứu lên thì em mới nhìn rõ. Hóa ra là anh Thắng, anh hàng xóm đối diện nhà em. May nhờ có anh cứu không thì hôm nay xảy ra chuyện lớn rồi. Nhưng cũng nhờ có Bông kịp thời gọi người.
 
  Anh Thắng đã giúp em mang em gái về nhà. Về đến nhà, bố mẹ em biết đến chuyện cứ cảm ơn anh rối rít. Nhưng em cũng nói là nhờ Bông nhanh trí đã biết chủ gặp nạn mà tìm người đến cứu. Bố em ôm nó vào lòng mà nói “ Khôn lắm! Tốt lắm”. Nó dường như cũng hiểu ý chủ nên vẫy đuôi mừng, cứ dụi dụi đầu vào người bố em và mọi người.
 
  Cả nhà em ai cũng yêu quý Bông. Sau chuyện đó xảy ra, thì Bông càng ngày càng thân thiết với tất cả mọi người trong gia đình. Ai cũng coi Bông như một thành viên quan trọng. Em và tất cả mọi người mong rằng, Bông sẽ sống với cả nhà mãi mãi.
 
Bài làm 3
 
Chắc hẳn trong số chúng ta không ai còn lạ gì Hachiko – chú chó đã trở thành biểu tượng của những chú chó khác, linh vật của Nhật Bản đại diện cho sự nhớ thương và trung thành của loài động vật này đối với con người – những người bạn thân nhất của chúng. 
 
Nhân dịp năm mới – năm của Chó, có lẽ ai trong số chúng ta cũng sẽ muốn một lần đọc lại câu chuyện về chú chó này.Khi mới ra đời vào tháng 11/1923, chú chó thuộc giống Akita thuần Nhật cổ này có tên là Hachi. Hachi được đóng vào thùng gỗ và gửi tàu hỏa về miền Nam cho ông chủ mởi – giáo sư Hidesaburo Ueno, giảng dạy tại trường Đại học Tokyo danh tiếng.
 
Vì nhiều lý do mà giáo sư Ueno chọn cuộc sống độc thân, ông dành hầu hết thời gian rảnh rỗi của mình để dạy dỗ và chuyện trò với chú chó Akita Hachi. 
 
Chó là loài vật phản ảnh rõ ràng nhất sự chăm sóc của chủ nhân. Được giáo sư Ueno nuôi dưỡng cẩn thận, Hachi nhanh chóng lớn bổng, phổng phao và có phần to béo hơn hẳn so với những chú chó Akita khác. 
 
Đôi bạn một già, một chó này thường xuyên sánh bước tản bộ cùng nhau trên con đường ra ga tàu Shibuya ở gần nhà; chú chó Hachi thậm chí còn chờ đợi cho chủ nhân lên tàu rồi mởi về; và cứ 3 giờ chiều hàng ngày, khi tàu cập bến, Hachi không ngoan đã đứng sẵn ở đó để đón chủ nhân, dù cho nắng mưa trưa hẻ hay tuyết rơi ngập sân.Những ngày vui vẻ cứ thế kéo dài cho tới một ngày nọ, chính xác là ngày 21/5/1925 định mệnh. Tai họa ập đến khi giáo sư Ueno bất ngờ đột quỵ do xuất huyết não khi ngay trên giảng đường. Thế nhưng Hachi nào có biết điều đó? 
 
Chú chó vẫn vui vẻ chạy ra ga đón chủ, đợi mãi, đợi mãi mà chủ không về. 
 
Ngày lại ngày, Hachi vẫn giữ nguyên thói quen chờ đón ông chủ của mình, và cứ thế, không quản nắng mưa, Hachi không vắng mặt một ngày nào trên sân ga Shibuya để chờ đón ông Ueno trong suốt 9 năm, 9 tháng và 15 ngày.Đó là câu chuyện của rất nhiều năm về trước, vậy mà giờ đây, hình ảnh chú chó trung thành tại quận Nagano, Nhật bản lại làm dấy lên biết bao xúc cảm trong lòng người dân Nhật Bản. Báo chí liên tục đăng tải nhiều tác phẩm thơ ca nhạc họa về chú chó trung thành Hachiko. 
 
Các cửa hiệu gần ga cũng nhanh nhạy cho ra nhiều mặt hàng mới như tem thư Hachiko, búp bê Hachiko… Các giáo viên coi Hachiko như tấm gương sáng về lòng trung thành cho học trò noi theo, các nghệ sĩ nổi tiếng cũng bắt đầu tán dương chú. 
 
Cả nước dấy lên phong trào phát triển giống chó Akita,những mong gia đình mình sẽ nuôi được một chú chó trung thành như vậy.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top