Giới thiệu khái quát: Quê hương tôi rất đỗi bình dị và thân thương. Và tôi thích nhất là được ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên quê hương mình.
II. Thân bài
1. Tả bao quát cảnh hoàng hôn trên quê hương em
– Quê hương em đang vào mùa nào?
– Quê hương em có gì đặc biệt?
– Quê hương em có nét độc đáo gì?
2. Tả chi tiết cảnh hoàng hôn trên quê hương em
Trước khi mặt trời lặn:
– Thiên nhiên:
Mặt trời đỏ lửng còn trên ngọn núi.
Mặt trời chiếu sáng trên cánh đồng thẳng tắp.
Những chú chim đi kiếm mồi cho buổi tối.
Những chú trâu vẫn còn mải mê gặm cỏ.
– Con người:
Những người nông dân vác cuốc ra về.
Những chú trâu vẫn còn mải mê gặm cỏ.
Những đứa trẻ chơi thả diều, chạy đuổi.
Những chú gà bắt đầu lên chuồng.
Những em học sinh đi học về trên đường làng quê.
* Khi mặt trời đã lặn:
– Thiên nhiên:
Mặt trời lặn, bầu trời dần tối lại.
Những con trâu cũng được về nhà.
Cánh đồng không một bóng người.
– Con người:
Mọi người đã về nhà chuẩn bị bữa ăn tối.
Nhìn xa xa lấp lánh ánh đèn của mọi nhà.
III. Kết bài
Một vài cảm nhận của người viết: Em rất yêu cảnh hoàng hôn trên quê hương em. Dù sau này lớn lên và di xa em cũng sẽ không bao giờ quên một cảnh đẹp này.
Bài văn tả cảnh mặt trời lặn – Mẫu 1
Có người nói thời gian đẹp nhất của một ngày không phải là lúc bắt đầu mà khi ngắm nhìn nó kết thúc. Còn gì tuyệt vời hơn khi kết thúc cuộc sống thường ngày một cách trọn vẹn: ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống trên biển?
Một buổi chiều đầy gió lộng trên biển. Không phải ngọn gió mát lành của buổi sớm, buổi chiều trên bãi cát thật thơ mộng với ngọn gió dịu nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve lên mái tóc người rảo bước. Có người thích hình ảnh mặt trời buổi sớm- rất tươi sáng và tràn đầy sức sống hay buổi trưa- thật chói chang và mạnh mẽ, … nhiệt huyết. Tôi lại thích mặt trời ngay lúc này- hoàng hôn. Mặt trời đã cháy và tỏa sáng hết mình và giờ đây là những tia sáng vàng nhạt, chuyển dần sang màu cam, đỏ. Màu của sự lặng yên, thanh bình lan tỏa khắp không gian: trên những bờ cát nhuốm cam trải dài tít tắp, phản chiếu từ những con sóng vẫn chưa thôi tinh nghịch đuổi nhau từ tận chân trời. Bầu trời và mặt biển giờ đây chỉ là một: những đám mây trôi lững thững cuối ngày, những cánh chim vội vã về tổ và mặt trời là điểm giao nhau duy nhất ở đường chân trời. Cảnh không buồn, nó cho ta cảm giác yên bình, không cần bon chen, không cần vội vã vì mình đã làm hết mình cho một ngày. Hoàng hôn chính là món quà tuyệt vời nhất mà biển dành tặng ta.
Biển rất giỏi trong việc đoán biết tâm trạng con người và đồng điệu cùng với những dòng cảm xúc ấy. Những sóng vẫn không thôi nô đùa cuối ngày, cùng nhau hát ta nghe khúc ca về những câu chuyện, những con người phương xa- những người, những nơi ta chưa từng biết đến nhưng vẫn rất phấn khích. Trên bãi cát giờ đây là những chiếc ống kính mong bắt trọn những khoảnh khắc diệu kì, những cặp đôi cùng nhau bước đi để và khúc tình ca của biển, và những người như tôi: chỉ đơn giản là ngắm nhìn và lắng nghe… Phía xa, những đoàn thuyền đang chuẩn bị ra khơi. Những lời chúc vợ nhắn gửi chồng, những “câu hát căng buồm với gió khơi” mong một hành trình suôn sẻ; những đứa bé lúi húi nhặt tìm vỏ ốc bị trôi dạt vào bờ, thỉnh thoảng đưa lên tai để lắng nghe, … càng làm cho cảnh biển thêm thanh bình biết mấy!
Mặt trời cứ lặng lẽ xuống sau những bước chân, những lời chúc lên đường và sau ánh mắt chiêm ngưỡng của tôi. “Sóng đã cài then, đêm sập cửa”, bóng tối bắt đầu bao phủ không gian. Và mặt biển rất nhanh chóng cởi bỏ màu vàng cam bình yên để khoác cho mình bộ áo mới: màu xanh than huyền bí cùng lấm chấm những ánh sao lấp lánh. Xa xa, những ngọn đèn hải đăng đã thắp, những chiếc thuyền mang ánh sáng lênh đênh để thắp lên hi vọng và ước mơ trong lòng biển đang dần tối. Gió bắt lành lạnh. Biển vẫn ngân vang những khúc ca bất diệt của mình. Tôi nghe đó là những bài ca về cuộc sống cũng có thể là về tình yêu, về niềm tin, về con người hay chính về chính nó chẳng hạn!
Đến với biển vào thời khắc hoàng hôn, một lần hay nhiều lần vẫn không thể thôi bị cuốn hút và nhung nhớ. Vẻ đẹp thanh bình của mẹ biển cả không thể so sánh với nơi núi non hùng vĩ hay thị thành nhộn nhịp được. Đến với vùng biển, ngắm nhìn một khoảnh khắc hoàng hôn, chắc chắn bạn sẽ không phải hối tiếc đâu!
Bài văn tả cảnh mặt trời lặn – Mẫu 2
Tôi sống ở một làng chài ven biển đã sớm quen với cái nắng, cái gió của biển cả. Biển đã từ lâu gắn bó trong tâm trí của những người dân quê tôi. Ngắm nhìn cảnh biển lúc hoàng hôn để lại trong tôi những ấn tượng thật sâu sắc, khó phai.
Đó là một buổi chiều muộn, tôi dạo chơi trên bãi cát trắng ngắm nhìn sự luân chuyển của thời gian. Lúc này trời không còn nắng gắt nữa mà dần dịu đi. Ông mặt trời từ từ đi xuống làm đỏ rực cả một vùng trời phía Tây và tỏa những tia nắng yếu ớt cuối cùng của ngày xuống mặt biển. Dường như cả mặt biển đang nhuốm một màu đỏ hồng trông càng lung linh huyền ảo. Đứng trên bãi cát, ngước mắt ra xa tôi thấy không gian mênh mông, mặt nước nối với bầu trời chạy dài tít tắp. Hoàng hôn cũng là lúc thủy triều lên cao. Từng đợt sóng cứ cuồn cuộn nối đuôi nhau xô vào bờ như những đứa trẻ đang nô nghịch. Mỗi lớp sóng xô vào bờ để lại trên cát trắng những vỏ ốc, vỏ sò. Biển lúc này đã vắng người, không còn sự đông vui nhộn nhịp. Chỉ còn lác đác những người đang lặng ngắm đắm chìm trong cảnh biển khi hoàng hôn. Những rặng dừa xanh đung đưa trong gió chiều như tấu lên bản nhạc du dương trầm bổng. Đây cũng là lúc những người dân chài quê tôi chuẩn bị ra khơi bắt đầu cho một ngày làm việc mới. Tiếng nói, tiếng cười rôm rả làm xao động cả một vùng trời. Những tàu dừa như những cánh tay đang vẫy chào chúc những người ngư dân ra khơi được thuận buồm xuôi gió, thu được thật nhiều sản vật của biển khơi. Tiếng diều vi vu của lũ trẻ chúng tôi như gửi gắm bao ước mơ, hi vọng lên trời cao. Đi dạo trên bãi biển ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, tôi thấy thiên nhiên thật sự kì diệu. Mỗi khoảnh khắc đều để lại cho con người những ấn tượng riêng và hoàng hôn cũng vậy. Đây là thời điểm cuối ngày để con người có những phút giây được thư giãn cùng đắm chìm với cảnh sắc của biển cả. Người ta nói buổi chiều là thời điểm lòng người dễ buồn, nhưng khi được trải lòng với biển khơi tôi thấy tâm hồn mình thật thoải mái. Về với biển như tìm về với sự bình yên, không còn những tấp nập, ồn ào của cuộc sống xô bồ.
Mặt trời cứ lặng lẽ xuống dần rồi mất hẳn. Mặt biển không còn khoác tấm áo màu đỏ hồng mà thay vào đó là màu đen huyền diệu được đính những vì sao lấp lánh của bầu trời. Hoàng hôn đã thực sự biến mất để nhường chỗ cho bóng tối. Xa xa những ngọn hải đăng đã được thắp lên để soi đường cho những người dân chài. Tôi tạm biệt biển khơi để trở về nhà và hẹn gặp lại biển vào những ngày sau.
Tôi thấy thật may mắn khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này, được gắn bó với biển cả. Bức tranh cảnh biển lúc hoàng hôn thật đẹp mãi là hồi ức đẹp về quê hương. Sau này, khi đã khôn lớn, được đi thăm và trải nghiệm những cảnh đẹp trên mọi miền đất nước nhưng tôi sẽ chẳng thể nào quên được biển cả quê hương.
Bài văn tả cảnh mặt trời lặn – Mẫu 3
Ai đi xa quê hương chắc hẳn cũng sẽ chẳng bao giờ quên được hình ảnh mặt trời lấp ló sau rặng tre để chuẩn bị khuất bóng về nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả. Hình ảnh đó cũng là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn của biết bao trẻ thơ như em.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, những tia nắng mặt trời cũng yếu ớt hơn, không còn vẻ chói chang, mãnh liệt như hồi ban trưa. Cánh cò bay, đồng lúa, cây cối, … tất cả đều được bao phủ bởi một màu vàng cam thật nên thơ. Nó như một bức tranh được một vị họa sĩ nổi tiếng khắc họa trong thời gian tập trung nhất, và nó cũng cho người thưởng thức một cảm giác bình yên, nhẹ nhàng đến lạ. Những cơn gió mát chiều vàng từ đâu thổi đến khiến những bông lúa trĩu hạt, những cành cây, những bông hoa bỗng đung đưa như hát vang bài ca chào tạm biệt một ngày đã qua.
Xa xa, từng đàn trâu đang cùng nhau rảo bước quay về nhà cho kịp trời tối. Những cái bụng no căng cỏ trông mới thích làm sao. Những chú mục đồng vắt vẻo trên lưng trâu, thỉnh thoảng cao hứng lại thổi một bài sáo nghe thật vui tai. Mấy bác gái cũng í ới gọi nhau ra giếng đình làng giặt đồ để sáng mai đi làm đồng cho sớm. Những câu chuyện không đầu không đuôi, rồi những tràng cười sảng khoái xóa tan cảm giác mệt mỏi sau một ngày lao động vất vả. Mấy đứa trẻ cũng tung tăng chạy dọc khắp xóm nô đùa nhau sau khi đi học về. Tiếng hò reo, tiếng nói cười khiến cho khung cảnh quê chiều muộn trở nên nhộn nhịp hơn.
Những ống khói của nhà bếp trong làng đã bay ngút. Nhà ai cũng đang chuẩn bị cho bữa tối sum họp bên gia đình. Bầu trời cũng đã tối hẳn, những ngôi sao cũng đã bắt đầu hiện rõ. Côn trùng cũng bắt đầu hoạt động. Chúng kêu râm ran ngoài đồng, trong vườn để chuẩn bị cùng nhau đi kiếm mồi, hoặc để tìm bạn đời.
Trên trời, những áng mây ám đục bay tà tà, chậm rãi như đang vãn cảnh nhân gian. Sương đêm bắt đầu rơi rồi tụ tập nhau trên những ngọn cỏ non. Các nhà trong làng, đèn đã lên từ bao giờ. Hoàng hôn nhường chỗ cho trăng sáng và những ánh sao lấp lánh về đêm.
Làm sao có thể quên được những hình ảnh nên thơ như thế. Nó như một món ăn tinh thần không thể thiếu của những người nông dân, cũng như cả những người xa quê hương luôn nhớ về.
Bài văn tả cảnh mặt trời lặn – Mẫu 4
“Quê hương em biết bao tươi đẹp Đồng lúa xanh, núi rừng ngàn cây”
Một cảnh đẹp mà em thích nhất là cảnh hoàng hôn trên đồng quê yên ả, thanh bình.
Khi ông mặt trời dần dần xuống sau dãy núi xa xa, ánh nắng vàng ấm áp còn sót lại rải nhẹ trên bờ đê, ngả dài trên ruộng lúa. Sóng lúa ánh lên và nhấp nhô trong làn gió thoảng qua. Từ phía chân trời, những đàn chim ríu rít gọi bầy rồi bay về tổ. Đàn sếu nhởn nhơ trên bầu trời rộng và xanh thẳm không cùng.
Xa xa, thấp thoáng bóng người đi tháo nước, be bờ. Những dòng nước mát lành được đưa vào ruộng lúa, chúng hòa vào đất giúp cây lúa có thêm sức mạnh sau một ngày chống chọi với nắng trời. Ánh nắng mỗi lúc một nhạt dần rồi tắt hẳn. Trên đỉnh núi là một màu vàng của ráng chiều bao phủ. Những đàn trâu mải miết gặm cỏ trên đồi: “Gặm cả hoàng hôn, gặm buổi chiều sót lại”. Thế rồi, tiếng sáo vi vút ngân vang, đàn trâu vểnh tai nghe rồi lững thững đi về, bóng sừng trâu in đậm giữa ruộng đồng yên lặng. Theo sau những đàn trâu no cỏ là đám mục đồng đang trò chuyện râm ran. Tất cả đã làm cho làng quê thêm đẹp. Ngoài đồng, các bác nông dân cũng lần lượt đi về, họ bàn bạc cho vụ mùa sắp đến.
Bây giờ, ráng chiều cũng nhạt dần rồi không còn nữa. Ánh sáng chỉ còn phảng phất phía tây. Những đám mây xám đục là là bay đến. Bầu trời mịt màu lam thẫm. Sương đêm chập chờn rơi rồi tụ tập trên đám ngọn cỏ, ẩn hiện trong bóng đêm mờ ảo đang sắp sửa buông xuống.
Người đi đường vãn dần, âm thanh trên đường làng cũng lắng chìm sau bóng hoàng hôn. Trong các bụi rậm ven đường, những chú tắc kè rón rén bước ra, rồi chúng tung tăng nhảy nhót, trườn lên những thân cành và cất tiếng kêu vang. Đây đó, văng vẳng tiếng côn trùng trò chuyện trong lòng đất, chúng đã thức dậy sau một ngày ngủ say sưa. Trong làng, nhà nhà đã nấu cơm chiều, thả khói nghi ngút cả một vùng quê yên tĩnh. Những đàn gà đã lên chuồng kêu tục tục. Các chị gà mái thì thầm bàn nhau sẽ thức thâu đêm để lo cho việc ngày mai đẻ trứng. Thế rồi, chúng cũng lim dim với giấc ngủ chẳng đợi chờ.
Ôi! Hoàng hôn trên quê hương em có bao nhiêu lí thú. Em như thêm yêu nơi đây nhiều hơn.
Bài văn tả cảnh mặt trời lặn – Mẫu 5
Khi mặt trời vừa rút sau những đỉnh núi phía tây, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Nắng ngày hè chỉ còn nhạt nhòa. Thành phố của tôi đượm một màu vàng óng.
Lúc này đã quá giờ tan tầm, dòng người và xe cộ vẫn ngược xuôi nhưng đã thưa dần. Đường phố bớt ồn ào, nhộn nhịp. Con đường trở nên rộng lớn, thênh thang. Giữa đường, ngăn cách dòng xe xuôi ngược là một bờ tường rào khoảng năm mười phân. Phía trên là hàng rào lan can sắt màu xanh biếc chạy dọc theo con đường. Hai bên vỉa hè, hàng cây si già rễ, cành sum suê đang trầm tư ngắm chiều tà.
Những chiếc xe buýt vẫn từ tốn, chậm chạp đưa đón các cô chú công nhân than. Trên xe, qua cửa sổ, nhìn các cô chú công nhân, ai cũng như ai, mặt lấm bụi than nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ. Vài chiếc xe máy vội vàng lách đi giữa dòng xe cộ. Các chị nữ sinh thướt tha trong tà áo dài trên những chiếc xe mini thong thả, đủng đỉnh như đi dạo. Bóng các bà các mẹ từ các ngõ chợ khệ nệ xách những làn đựng thức ăn vội vã về chuẩn bị bữa ăn cơm chiều. Một vài cậu học trò mải chơi la cà vẫn chụm đầu bên những hàng truyện, hàng đồ chơi. Từ mấy quán bia bên những cây phượng cổ thụ, gió lồng lộng tỏa đi khắp nơi mùi mực nướng thơm phức. Khách hàng, khách du lịch đi ngang qua không thể không dừng chân thưởng thức mực và bia Hạ Long đặc biệt – đặc sản của Quảng Ninh. Những quán giải khát, nước mía thơm mát, bổ dưỡng sau ngày lao động mệt mỏi cũng không kém phần.
Hai chiếc xe tưới nước khổng lồ chạy dọc hai bên đường quốc lộ xả nước để rửa đường và tưới cây bên vỉa hè. Con đường được giội rửa như khoác tấm áo mới bóng loáng. Trên vỉa hè, những cây si già không còn trầm tư với màu xanh mờ của bụi nữa mà trở nên xanh rì, tươi tắn và khỏe khoắn. Mọi người đi dạo phố dường như đông hẳn lên. Nắng đã tắt hẳn. Màn đêm nhàn nhạt bao trùm khắp nơi. Lúc này, đường phố đã bắt đầu lên đèn. Thành phố chuyển mình sang những hoạt động mới của một buổi tối.
Một ngày lao động sôi nổi của thành phố của quê hương em kết thúc như vậy đấy. Em yêu quê hương mình biết bao nhiêu.