Trang chủ » Bài viết số 1 lớp 10 đề 1: Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước chân vào trường THPT

Bài viết số 1 lớp 10 đề 1: Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước chân vào trường THPT

Bài làm 1:

Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng sẽ có riêng cho mình những khoảnh khắc khó quên của quãng đời học sinh.Và đối với tôi cũng vậy,những ngày tháng chia tay với mái trường cũ để bước vào môi trường mới,một cánh cửa mới của đời tôi thật sự là giây phút khó quên.
 
Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ, với mái trường cấp hai, ngưỡng cửa cấp ba đã dần đến. Một cảm giác bồi hồi, là lạ lại tràn về trong tôi. Tôi ngỡ như mình được trở về với những ngày đầu bước vào lớp Một, ngỡ như những ngày đầu chập chững bước qua cánh cổng THCS. Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào. Cánh cửa THPT đã mở ra sau ba tháng hè oi ả. Nơi đây giờ đối với tôi xa lạ hoàn toàn. Trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cách học mới và cả một môi trường mới.Tôi sẽ phải thích nghi dần, làm quen dần với môi trường mới vì ba năm cuối ở đây sẽ quyết định cuộc đời tôi. Tôi bất chợt nghĩ rằng đây sẽ là khoảng thời gian thật sự gian nan, thử thách vì đây là nơi tôi cho là xa lạ. Nhưng không, ý nghĩ ấy dần bị dập tắt khi tôi đến trường nhận lớp, biết thầy cô, bạn bè,lớp học mới.
 
Lúc ấy, tôi mới biết tất cả đều thân thiện như những ngày tôi còn học ở các lớp dưới. Mọi thứ quả thật đều rất mới, từ quang cảnh, ngôi trường và đến cả những con người. Thế nhưng tất cả như đều lưu lại cho tôi những kí ức về buổi đầu chập chững ấy. Tháng Tám – tháng giao mùa từ cuối hạ sang thu-tháng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn. Và cũng là tháng mà chúng tôi đến trường với những bài học đầu tiên.
 
Giờ đây tôi đã là học sinh cấp ba, được khoác trên mình bộ đồng phục áo trắng viền xanh kết hợp váy xanh xếp li có vẻ trông tôi nữ tính hơn so với hồi cấp 2 mặc quần tây áo trắng. Được mặc bộ đồng phục mới mà trước đây tôi chưa từng mặc, ngồi gần người bạn tôi chưa từng quen, được học những thầy cô mà giờ đây tôi mới biết. Những cảm xúc lại trào dâng khó tả xen lẫn cả niềm vui nhưng hòa vào đó lại thoáng chút nỗi buồn. Niềm vui vì tôi đã như được trưởng thành hơn và được biết thêm nhiều điều mới mẻ tử những bài dạy, bài học mới. Nhưng tôi buồn vì đâu đó tôi thoáng thấy những người thầy cũ, những người bạn cũ và cả những lời khuyên chân thành của thầy cô vào ngày tôi tốt nghiệp cấp 2. Nhưng thời gian có bao giờ dừng lại, nó sẽ lặng lẽ trôi mãi, trôi mãi không bao giờ dừng. Và tôi sẽ phải cố gắng để nắm giữ tưng giây, từng phút ấy.
 
Mái trường THPT là nơi tôi chỉ “dừng chân” ở ba năm học. Ba năm quãng thời gian không phải là dài nhưng tôi nghĩ thời gian ấy đã đủ để tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngôi trường mới này. Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được ngày này-ngày đầu tiên tôi bước vào ngưỡng cửa THPT.
 
Bài làm 2
 
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên hông có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” đó cũng chính là cảm giác của tôi khi nhớ lại những buổi tựu trường khi vào cấp ba. Năm nào ngày tựu trường của đem lại cho tôi những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến lạ kì, nhưng có lẽ ấn tượng nhất, sâu sắc nhất chính là buổi tựu trường đầu tiên khi tôi bước vào trường phổ thông.
 
    Ngôi trường mà tôi học là ngôi trường mà bất cứ ai cũng ao ước được học tập, đó là trường chuyên của tỉnh, nơi hội tụ những thầy cô giáo tốt nhất. Tôi đỗ vào trường như một sự may mắn. Tôi vốn học khá ở trong lớp toàn những bạn học kém, nên cái khá của tôi cũng chỉ ở mức bình thường so với các bạn trường khác. Nhưng từ nhỏ tôi đã có ao ước được học tập dưới mái trường này khi thấy sự nguy nga, trang nghiêm của nó trong một lần vô tình đi ngang qua trường. Chính ấn tượng ấy khiến tôi có quyết tâm cao hơn bao giờ hết, tôi lao vào học tập để cố đuổi kịp những bạn khác. Ngày đi thi, tôi mang hết vốn kiến thức nhỏ bé của mình vào làm bài, tôi không hi vọng mình sẽ đỗ, nhưng tôi vui vì mình đã cố gắng hết sức. Ngày tôi biết tin đỗ vào chuyên Văn của trường, tôi vỡ òa trong niềm vui và hạnh phúc. Tôi mường tượng về buổi tựu trường đầy đẹp đẽ, mà sau buổi tựu trường đó tôi sẽ chính thức là một phần của mái trường thân yêu này.
 
 
 
    Trước ngày khai giảng độ ba ngày, ngày nào tôi cũng đi qua trường, ngắm nhìn và chiêm ngưỡng vẻ uy nghi, trầm mặc của nó từ xa. Ngôi trường vẫn mang vẻ trang nghiêm như thuở nào nhưng nay đã được khoác lên mình bộ quần áo mới màu xanh nhạt mát mắt, nhưng tôi vẫn có đôi chút lưu luyến với vẻ rêu phong, cổ kính trước đây.
 
    Đêm trước ngày khai trường, tôi hồi hộp không sao ngủ được. Tôi nằm trằn trọc, nghĩ đến ngày mai được gặp bạn mới thầy mới, mặc dù trước đó chúng tôi đã được gặp nhau một lần khi đi tập trung lúc nhận được nhận giấy báo trúng tuyển. Nhưng sao lòng tôi vẫn nôn nao hồi hộp, tôi ước trời có thể sáng nhanh thật nhanh để tôi đến trường. Tôi dậy, ngắm nhìn sách vở mình đã chuẩn bị, ngắm bộ áo dài trắng muốt đã được mẹ là lượt phẳng phiu để mai tôi mặc đến trường. Nhìn bộ áo dài bỗng dưng tôi mỉm cười, vì hạnh phúc, vì sung sướng, có cảm giác như mặc chúng vào tôi sẽ trở thành thiếu nữ. Tôi đem ý nghĩ ngọt ngào ấy vào giấc ngủ.
 
    Sáng hôm ấy là buổi sớm mùa thu gió nhẹ, trời trong xanh bởi đêm qua một cơn mưa rào đã cuốn trôi biết bao bụi bẩn đi. Bầu trời trong xanh như một tấm kính khổng lồ, nắng thu nhàn nhạt, cùng với những đám mây lững lờ, chậm rãi trôi trên bầu trời. Tôi guồng chân đạp những vòng xe lớn để nhanh nhanh đến trường. Dòng sông Đà đã đổi màu tự khi nào, màu đỏ phù sa đã đi đâu mất nay chỉ còn lại màu xanh ngọc bích, nước trong nhìn thấu xuống đáy. Trên đường có biết bao bạn như tôi, những tà áo dài trắng tung bay trong buổi sáng mùa thu dịu ngọt.
 
    Không khí ở trường tươi vui, rộn rã, ai cũng mang trên mình khuôn mặt hớn hở, háo hức. Người vui vì được gặp lại thầy cũ, bạn cũ, người háo hức vì chuẩn bị bước vào môi trường mới với biết bao cơ hội và thách thức. Lòng tôi xốn xang, mọi thứ trước mắt dường như đẹp đẽ, ấn tượng hơn. Ấn tượng nhất với tôi có lẽ là bài diễn văn của thầy hiệu trưởng. Thầy thấp và hơi đậm người, trán hói, đôi kính cận dày trên khuôn mặt to tròn, phúc hậu. Giọng thầy trầm ấm và đầy uy lực. Cả hội trường ngồi im phăng phắc nghe những lời thầy dặn dò, trao truyền lại cho thế hệ tương lai. Sau lời phát biểu của thầy một tràng pháo tay rộn vang cất lên như để hưởng ứng và cam kết thực hiện những lời thầy đã nói. Trong tôi trào lên niềm hứng khởi và sự quyết tâm lớn cho năm học mới.
 
    Cảm giác ngượng ngùng với bạn bè xung quanh biến đi đâu mất. Một cách rất tự nhiên chúng tôi làm quen và trò chuyện với nhau. Và thật kì lạ tôi có cảm giác đã quen cậu bạn ngồi kế bên từ lâu lắm rồi. Chúng tôi vào lớp làm quen với mọi người, với giáo viên chủ nhiệm – một cô giáo gầy, nhỏ người, khuôn mặt có nét gì đó khắc khổ nhưng giọng giảng văn tuyệt hay. Tiết học đầu tiên cô đã cho tôi những ấn tượng không thể nào quên.
 
    Những cảm xúc ngọt ngào về buổi tựu trường hôm ấy vẫn như đâu đây lẩn khuất trong tâm trí tôi. Nó chính là nguồn động lực để tôi cố gắng hơn nữa, phát huy truyền thông của trường, chắp cánh mơ ước của tôi. Những kỉ niệm trong sáng ấy mãi mãi tôi sẽ không bao giờ quên.
 
Bài làm 3
 
Có lẽ, trong mỗi chúng ta, ai cũng có cho mình những cảm xúc thật đẹp và cũng thật khó tả khi ngày đầu tiên bước vào năm học mới ở một ngôi trường mới. Với tôi cũng vậy, cái cảm giác ngỡ ngàng đan xen một chút lo lắng, hồi hộp của ngày đầu của lớp 10 khiến tôi không thể nào quên, và mỗi lần hồi tưởng lại, nhịp tim dường như vẫn đập mạnh… như cái ngày ấy.
 
Sau một tháng nghỉ hè từ khi kết thúc mùa thi, tôi dường như đã trưởng thành hơn, tôi suy nghĩ nhiều hơn cho tương lai, tôi nhủ mình phải thật tự tin và nỗ lực phấn đấu thật nhiều. Nhưng nó chỉ mới nằm trong suy nghĩ, bởi vì ngay từ ngày đầu tiên khi bước vào ngôi trường mới mang tên trường THPT Võ Nguyên Giáp, tôi đã vô cùng ngỡ ngàng, lo sợ. Tôi thấy mình thật nhỏ bé, tôi thấy lạc lõng, hồi hộp đến nghẹt thở….
 
Bầu trời hôm ấy trong xanh, vài đám mây trắng lơ lửng trôi ngang trông bình yên đến lạ. Làn gió nhẹ làm lung lay cành cây phượng vĩ còn thắm vài cánh hoa màu đỏ còn sót lại của mùa hè. Tôi bước đến trường trong bộ báo dài tinh khôi của nữ sinh phổ thông. Ôi! tôi đã lớn thật rồi, tôi đã là một nữ sinh thật rồi. Tôi ngắm nghía trước gương thật lâu, chải tóc gọn gàng và không quên kiểm tra lại tập sách đã chuẩn bị thật kỹ từ tối hôm qua. Lòng tôi rạo rực nôn nao muốn đến trường ngay, nhưng cũng có phần lo sợ.
 
Bước vào cổng trường, tiếng cười nói rộn ràng, những gương mặt hớn hở của các anh chị lớp 11, 12 gặp lại nhau sau hơn 2 tháng hè xa cách khiến tôi chợt chạnh lòng. Tôi nhớ đến những người bạn rất thân ở quê, chúng tôi đã cùng nhau đi học, cùng nhau vui chơi, cùng chia sẻ với nhau bao chuyện buồn vui trên đời. Nhưng giờ đây, tôi phải 1 mình lạc lõng đến một nơi xa, một ngôi trường mới, bắt đầu với một cuộc sống mới, xa gia đình, bạn bè. Không dấu được cảm xúc, giọt nước mắt đã lăn trên đôi gò má tự bao giờ. Tôi là vậy, một đứa nhạy cảm, dễ cười, dễ khóc. Chưa kịp làm quen với mọi điều mới lạ khi bước chân vào đây, tôi chợt nghe tiếng ai gọi lớn: “Anh Thư”. Tôi hoang mang quay đầu ngó nghiêng vẫn không thấy một bóng dáng nào quen thuộc, sực nghĩ ra, chắc ai đó quanh mình có người cùng tên thì sao. Tôi lại nghe thêm một tiếng gọi nữa cùng tiếng bước chân sát cạnh mình. Vội quay đầu lại, tôi mới nhận ra, à thì ra là Minh, cậu bạn học chung với tôi năm lớp 6, sau đó chuyển lên thành phố cùng gia đình. Suốt mấy năm không gặp nhưng hình dáng của Minh có lẽ vẫn còn mang dấu ấn trong ký ức của tôi. Cậu ấy khá “mũm mĩm” khuôn mặt bầu bĩnh trông dễ thương lạ, không ít lần tôi trêu “Cậu trông như con lợn”, cậu ấy chỉ tít mắt cười trừ thôi. Giờ gặp lại Minh trong ngôi trường này, tôi cảm thấy vui khó tả, cậu ấy vẫn ú nu mũm mĩm nhưng chững chạc hơn xưa nhiều, nụ cười tươi hơn tràn đầy năng lượng. Bỗng nhiên tôi thấy vững tâm, Minh như tiếp thêm động lực cho tôi.
 
Chúng tôi trò chuyện một lúc, hóa ra 2 đứa học lớp cạnh nhau, nhà Minh cũng không quá xa phòng trọ của tôi, bất chợt tôi nghĩ rằng chính Minh sẽ là người bạn thân cùng tôi trải qua những năm tháng học trò thật đẹp trong ngôi trường mới mẻ này.
 
Đang lơ ngơ với mớ suy nghĩ hỗn độn, thì tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên, khác hẳn với tiếng trống trường quen thuộc ngày nào. Tôi mỉm cười với Minh rồi vội vào lớp. Căn phòng khá yên ắng đã có nhiều bạn ngồi sẵn ở đó, tôi chọn cho mình một chỗ ngồi ở trước phía bên phải gần bàn giáo viên. Cô giáo bước vào với với nụ cười thật tươi và xinh xắn: “Chào các em, cô là Hương, cô được phân công là giáo viên chủ nhiệm cho các em trong suốt 3 năm này, hi vọng cô trò mình sẽ cùng nhau nỗ lực để đạt những kết quả cao nhất ở cuối chặng đường nhé!” Giọng nói truyền cảm đầy tự tin của cô khiến tôi có một cảm giác khó tả, vừa như nhận ra một điều gì đó xa xôi. Tôi đã từng ước mơ được làm cô giáo từ những năm cấp 1, và đến bây giờ vẫn chưa hề thay đổi.
 
Tôi biết mình cần phải học tập và rèn luyện thật nhiều để sau này có thể tự tin giống cô, đứng trên bục giảng truyền dạy những kiến thức bổ ích đến với thế hệ trẻ sau này. Tôi thấy mình lớn hơn và tôi nghĩ bản thân mình cần tập những thói quen tích cực ngay lúc này để hướng tới một ngày mai tốt đẹp.
 
Ngày đầu tiên bước chân vào trường THPT đã trôi qua như vậy đấy, cũng nhẹ nhàng, êm đềm thôi nhưng khiến tôi nhớ mãi!

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top