Trang chủ » Bài viết số 2 Đề 1: Kể về một việc tốt mà em đã làm hay nhẩt

Bài viết số 2 Đề 1: Kể về một việc tốt mà em đã làm hay nhẩt

Bài làm 1
 
Đã bao giờ bạn tự đặt cho câu hỏi rằng mình có phải là người hạnh phúc hay không. Chắc rằng trong mỗi chúng ta không phải ai cũng có được câu trả lời hoàn hảo nhất, vì mỗi người sẽ có những quan niệm khác nhau về hạnh phúc. Với tôi hạnh phúc đơn giản là làm được những việc tốt để giúp đỡ mọi người. Tôi sẽ chẳng thể nhớ được mình đã làm được gì, nhưng tôi luôn nhớ đến một em  bé bị lạc mẹ, mà tôi đã giúp em ấy tìm được về nhà.
 
Câu chuyện ấy, đã xả y ra cách đây hơn một năm. Hôm đó là hôm chủ nhật, tôi được nghỉ học. Tôi lười nhác cuộn mình trong chăn, chẳng muốn bước ra khỏi phòng trong cái thời tiết lạnh giá của mùa đông. Nhưng vì đói bụng, tôi lê bước ra phòng bếp thấy mẹ tôi đã chuẩn bị cho bữa sáng kèm theo đó là lời nhắn trong giấy: “Bố mẹ sang nhà cô Nga có chút việc, 10h sẽ về. Con dậy ăn sáng rồi đi mua cho mẹ một ít cà chua nhé”. Ăn xong, tôi tìm cho mình chiếc áo khoác để chống lại với cái lạnh bên ngoài, lúc ấy tôi nghĩ đi mua đồ thật nhanh rồi về.
 
Tôi đi đến siêu thị dưới nhà, rẽ nhanh vào quầy hàng thực phẩm tầng một  để tìm cà chua. Chẳng mất quá nhiều thời gian tôi đã cầm trên tay túi cà chua chỉ chờ cô nhân viên thanh toán rồi chạy ù về nhà. Trong lúc xếp hàng chờ tính tiền, tôi bâng quơ nhìn ngang dọc, ánh mắt tôi vô tình dừng lại bên một cậu bé chừng 4,5 tuổi đứng nép vào gian hàng bánh kẹo cậu bé  có vẻ hoảng sợ như sắp khóc. Trả tiền xong tôi đi lại gần và hỏi em: “Em có cần chị giúp gì không?”. Cậu bé im lặng, không nói gì. Trông em rất lo lắng, tôi cố hỏi xem em đi cùng ai, mẹ em đâu. Thấy tôi nhắc đến mẹ, bỗng dưng em òa khóc nức nở gọi mẹ. Tôi cố dỗ cho em nín, nịnh mãi em mới nói em bị lạc mẹ khi đi tìm mua kẹo mút, mẹ không cho em ăn vì em sâu răng lúc ấy vừa khóc vừa há miệng khoe với tôi hai cái răng sâu. Nhìn em lúc ấy trông đáng yêu lắm. Rồi tôi lấy khăn lau nước mắt cho em và nói: “Chị dẫn em đi tìm mẹ nhé”. Cậu bé gạt nước mắt, đồng ý theo tôi. Tôi dắt em đến chỗ ban quản lí khu chung cư tôi ở, và nói với chú nhân viên ở đó là có em bé bị lạc mẹ, trong siêu thị của chung cư, nhờ chú thông báo giúp để em ấy sớm tìm được mẹ. Nghe xong câu chuyện của tôi chú ấy nhanh chóng lấy điện thoại, bấm số gọi cho mẹ em bé, rồi kể với tôi cách đây vài phút có một cô đến báo con cô ấy đi lạc khi đang mua đồ. Trên loa đang thông báo để tìm em bé, nhưng may mắn tôi dẫn em vào chỗ các chú để em có thể nhanh chóng gặp được mẹ.
 
Rất nhanh sau đó, tôi thấy bóng dáng một người phụ nữ trẻ tuổi hớt hải chạy vào phòng và nhìn thấy em bé cạnh tôi cô ấy ôm chầm lấy con rồi khóc nức nở. Cô ấy quay lại nhìn tôi và cảm ơn tôi nhiều lắm. Cô hỏi địa chỉ nhà tôi, khi tôi nói thì thật bất ngờ chúng tôi ở cùng tòa nhà vậy cậu bé sún răng kia là hàng xóm của tôi rồi. Sau đó, tôi chào tạm biệt mẹ con cô rồi về. Xách trên tay túi cà chua mẹ dặn mua tôi tung tăng bước về nhà tôi thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. 9h45’ tôi về đến nhà, cửa vẫn đóng bố mẹ tôi chưa về. Tối hôm đó nhà tôi có một vị khách bất ngờ, chính là cậu bé sún răng tôi đã giúp em tìm mẹ lúc sáng. Em đi cùng mẹ đến nhà tôi đển nhà thôi chơi. Khi nghe mẹ em bé, kể lại câu chuyện tôi thấy bố mẹ tôi vui lắm, cảm giác rất tự hào về mình.
 
Sau hôm đó, tôi cảm thấy rất vui vì mình không chỉ giúp được em bé tìm về với mẹ, mà gia đình chúng tôi có thêm những người hàng xóm tốt bụng. Với tôi đó không còn là một việc làm tốt mà là một mối quan hệ tốt mà tôi có được.
 
Bài làm 2
 
Em thích nhất là mỗi buổi chiều được ông nội cho đi đến câu lạc bộ hưu trí ở cạnh vườn hoa thành phố. Trong khi ông chơi cờ, đánh cầu lông thì em có thể tha hồ đi chơi khắp công viên, lại có thể cùng các bạn chơi đu quay, cầu trượt, bập bênh vô cùng vui vẻ.
 
Một hôm, mải đuổi theo bắt con bướm vàng, em chợt nhìn thấy hai mẹ con người hành khất ngồi nghỉ ở vạt cỏ cạnh luống hoa. Cô bé có lẽ cũng trạc tuổi em, đang đếm lại những đồng tiền lẻ nhàu nát đựng trong chiếc nón rách rồi bảo mẹ:
 
 Được tất cả mười ngàn mẹ ạ. Để con đi mua cho mẹ bát cháo nhé. Từ sáng đến giờ mẹ đã ăn gì đâu. Hôm qua mẹ lại còn ốm nữa…
 
Người mẹ khẽ khàng đáp lại:
 
 Thôi con mua cái bánh mì mà ăn cho chắc dạ con ạ. Chứ ăn cháo mau đói lắm.
 
 Nhưng cái răng mẹ bị đau mà bánh mì thì cứng lắm!
 
 Mẹ không đói, con cứ mua bánh mì mà ăn đi. Mẹ còn khỏe, mẹ không ăn cũng được. Con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn đâu có được.
 
Cô bé sụt sịt nước mắt:
 
 Nhưng mẹ cũng đang ốm mà. Ước gì có cô Tiên hiện lên cho mình thêm năm ngàn nữa là đủ mua cháo cho mẹ và bánh mì cho con thì sướng quá mẹ nhỉ…À không, nếu có cô Tiên hiện ra, con sẽ xin cô hóa phép cho mẹ được sáng mắt ra thì mẹ con mình sẽ không phải đi ăn xin thế này nữa đâu mẹ nhỉ. Lúc đó con sẽ lại được đi học và con sẽ cố gắng học hành thật giỏi, sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ, mẹ nhé.
 
  Ừ…tội nghiệp đứa con gái bé bỏng của tôi, chỉ vì người mẹ đáng trách này mà con phải chịu khổ.
 
Người mẹ quờ hai tay ôm lấy đứa con vào lòng, vuốt ve lấy mái tóc đỏ quạch, khét mùi nắng. Hai hàng nước mắt của mẹ ứa ra lăn dài trên gò má hốc hác sạm đen.
 
Nhìn cảnh đó, em bỗng thấy cay cay ở mũi và nước mặt tự lúc nào đã chảy ra. Chợt nhớ tới tờ năm ngàn còn thừa mà lúc nãy em đi mua kem đang còn để trong túi áo, em vội móc ra, rụt rè bước lại, dúi vào tay cô bé và nói lí nhí:
 
Đằng ấy cầm lấy…
 
Cô bé chưa kịp nói lời cảm ơn thì em đã vội chạy biến đi, khuất sau những đóa hoa hướng dương vàng chói lọi như ánh mặt trời. Tuy vậy em vẫn kịp nghe thấy lời của hai mẹ con cô bé.
 
Người mẹ hỏi:
 
Ai thế con?
 
Một bạn gái bé bằng con, mặc áo hồng đẹp như nàng tiên ấy mẹ ạ…
 
Về nhà, em kể cho mẹ nghe câu chuyện buổi sáng ở vườn hoa. Mẹ ôm em vào lòng, xúc động nói:
 
Con gái mẹ đã lớn thật rồi.
 
Nghe mẹ khen, lòng em cảm thấy vui sướng, hạnh phúc, tự hào vô cùng. Em tự hứa với lòng mình sẽ làm thật nhiều việc tốt hơn nữa để ba mẹ vui lòng và làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn.
 
Bài làm 3
 
Anh-xtanh đã từng nói: “ Chỉ có cuộc sống vì người khác mới là cuộc sống đáng quý”. Thật vậy, mỗi khi làm được việc tốt hay giúp đỡ người khác tâm hồn mình đều cảm thấy mãn nguyện và hài lòng. Em cũng cảm thấy như thế.
 
Tuần vừa em đã làm được việc tốt là giúp đỡ bà cụ ăn xin. Vào một ngày đông lạnh giá, bầu trời âm u, thỉnh thoảng có những cơn gió rít lên lạnh như cắt da cắt thịt. Hôm nay em tan học và về muộn hơn so với mọi ngày, em vào nhà xe lấy xe đạp và ra về. Trên đường về nhà em bắt gặp hình ảnh của một bà cụ đang ngồi ăn xin ở bên vệ đường. Tôi đi xe lại gần cụ. Trông cụ thật đáng thương. Năm nay cụ đã ngoài tám mươi tuổi, gương mặt cụ nhăn nheo và có những vết nám trên khuôn mặt. Cụ chống một chiếc gậy, tay cầm chiếc nón đã rách và bị vá nhiều miếng rồi chìa ra xin mọi người qua lại. Đôi tay gầy trơ xương của bà cũng đang run run vì lạnh, Bà mặc cái áo cũ mỏng tanh, thỉnh thoảng người lại run lên bần bật. Đôi dép bà đã đị rách và được khâu chắp vá và khâu bằng những chiếc dây. Chao ôi đáng thương làm sao, trời lạnh như thế mà cụ không hề đi tất mà đi chân không, đôi bàn chân thâm lại vì rét. Nhìn thấy thế, em tự hỏi: “ Không biết con cháu cụ đâu mà để cụ một mình ở đây thế này?” . Ngồi cạnh cụ, em thấy gương mặt bà trắng bệch ra, cả đôi môi cũng thế. Em không biết làm gì để giúp cụ nữa. Em chợt nhớ ra trong cặp mình cho đôi tất chân và một chiếc áo khoác. Em liền đưa cho cụ và nói: “ Cháu còn nhỏ nên cũng không có tiền để giúp cụ, cháu chỉ có đôi tất và chiếc áo khoác đã cụ của cháu, cụ cầm ấy và mặc tạm cho đỡ lạnh nhé cụ”. Cụ đáp: “ Áo của cháu thì để mà mặc chứ đưa cho cụ thì mai cháu lấy gì mà mặc.” Em động viên mãi cụ mới cầm lấy và mặc. Cụ cảm ơn em rối rít rồi cười bảo không sao, chiếc áo này tuy cũ nhưng rất ấm, ấm tình người, ấm tình thương tình cảm mà cháu dành cho lão. Em không hiểu ấm tình người là gì nhưng em cảm thấy rất vui.
 
Thế rồi em phải ra về, về đến nhà thì trời đã tối muộn, chỉ sợ ba mẹ mắng. Em đã kể toàn bộ câu chuyện cho ba mẹ nghe, ba mẹ chỉ xoa nhẹ đầu em và nói: “ Con biết như thế là rất tốt rồi, con đã biết giúp đỡ người già khi gặp khó khăn là một việc làm rất tốt. Con gái mẹ giỏi lắm.” Thế rồi em hỏi mẹ làm cách nào để cụ đỡ khó khăn hơn. Sau đó em và mẹ cùng nhau ra chỗ cụ ngồi, mua cho cụ áo ấm để mặc, đưa cho cụ bát cơm cụ ăn và bảo đưa cụ về nhà ngủ qua đêm cho đỡ lạnh, nhưng cụ bảo: “ Cảm ơn hai mẹ con, tí giờ cụ bà ngủ ở góc phố cũng được. Cháu giúp cụ như thế là đã tốt lắm rồi.” Em cảm thấy rất vui vì đã giúp một phần cho bà, dù rất nhỏ nhưng em thấy bà hạnh phúc. Em chỉ mong bà có được một ngôi nhà thật sự để che nắng che mưa và sống yên ấm theo tuổi già.
 
Việc làm tuy nhỏ nhưng em cảm thấy vô cùng vui mừng và hạnh phúc vì đã một phần giúp đỡ cụ già bớt khó khăn đi phần nào. Em chỉ mong sau những hoàn cảnh ấy được mọi người và xã hội kịp thời giúp đỡ để họ vượt qua mà sống tốt hơn.
 
 
 
“Sống trong đời sống
Cần có một tấm lòng
Để làm gì, em biết không
Để gió cuốn đi …”
(“Để gió cuốn đi”)
Những câu hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ngân vang trên lòng đường phố Hà Nội, trong không gian yên bình của những ngày cuối thu. Những câu hát mà bao lâu nay tôi vẫn không hiểu thì hôm nay tôi lại chợt hiểu ra được ý nghĩa của nó. Tôi đang thử để tấm lòng của “để gió cuốn đi”.
 
Một buổi chiều đẹp trời, cũng vào mùa thu. Khắp đường phố được trải dài trong ánh nắng vàng lịm, trong mùi thơm nồng của hoa sữa. Hôm nay mới được điểm cao môn toán, tôi đã được mẹ thưởng cho tiền để mua một món đồ tùy thích.
 
Mua gì đây nhỉ? Mình sẽ mua bánh món bánh ở cửa hàng mới ra, ngon tuyệt vời. Nhưng mà cuốn truyện “Conan- thám tử lừng danh” cũng vừa ra tập mới nhất, con búp bê ở cửa hàng đồ chơi mình mới qua sáng nay nữa. Sao đây nhỉ, biết chọn gì đây?
 
Tôi cứ đi và lẩm bẩm suốt quãng đường đi như thế. Tôi tự thuyết phục tôi, rồi lại tự phản bác tôi, một mình. Và rồi, tôi quyết định vào cửa hàng truyện để mau cuốn truyện Conan mới nhất. Vì tôi lí luận rằng: “Bánh có thể mua sau cũng được, búp bê nhà tôi cũng có nhiều rồi. Nhưng truyện nếu không mua nhanh thì sẽ hết mất. Cuốn truyện nổi tiếng đến thế cơ mà!”. Với suy nghĩ chắc chắn của mình, tôi nhanh chóng rảo bước trên đường. Tôi bước nhanh vào nơi mình định đến.
 
May quá, còn một quyển duy nhất!
 
Tôi thốt lên trong sung sướng. Cầm vội quyển truyện ra kia tính tiền mà nhìn đứa khác chạy hồng hộc vào giá truyện trống không. Khi tôi gửi tiền cho bà bán truyện, mải ngắm nhìn cuốn sách mới tinh, tôi không nhìn tiền thừa bà đưa mà vội cho ngay vào túi mình.
 
Về đến nhà, trước quạt mát, tôi mới giở cuốn truyện và tiền thừa trong túi mình ra.
 
Ôi! Tiền ở đâu mà nhiều thế này?
 
Trong tay tôi là một tờ tiền 50000 đồng, 2 tờ 2000 đồng, trong khi tôi đưa cho bà bán truyện chỉ có 20000. “Thế là sao nhỉ?” Tôi cứ ngồi đó mất một lúc lâu. Chắc là mắt bà đã kém nên trả nhầm cho tôi đây mà. Chắc là vậy. “Thế mình làm gì với số tiền này đây?” Bỗng nhiên trong đầu tôi hiện ra những chiếc bánh và con búp bê khi nãy. Chỉ cần nhẩm tính qua là tôi biết số tiền này đủ để mau hết chúng. Có khi còn thừa ấy chứ. Tôi bỗng nhiên cười ranh mãnh mà có chính mình cũng không biết.
 
Vậy là tôi nhanh nhảu cầm số tiền chạy đến cửa hàng bánh. Mùi bánh thơm quá đi và tôi sẽ có chúng trong bụng mình rồi. Tôi bước đến. Nhưng rồi lại đứng sững lại. “Tiền này có phải của mình không? Sao mình lại được tiêu chứ? Nhưng mình có ăn trộm đâu? Họ đưa cho mình, là lỗi của họ mà. Nhưng mình thế này là cũng không đúng!” Tôi cứ như thế, đứng đó một hồi lâu mà đấu tranh. Cuối cùng, trước sự mời gọi của chiếc bánh, tôi vẫn quay gót lại. Tôi bước đi nặng nề về phái cửa hàng sách.
 
Bà ơi, lúc nãy bà trả tiền cho cháu thừa rồi ạ. Cháu gửi lại bà 50000 này.
 
Vừa nói tôi vừa cúi gằm mặt xuống. Lúc đầu, bà hơi bất ngờ, sau đó lại mỉm cười. Bà xoa đầu tôi: “Cảm ơn cháu nhiều lắm! Cháu thật là một cô bé tốt bụng.”
 
Tôi chỉ cười và bước ra khỏi cửa hàng. Nhưng khác với những bước chân nặng nề khi đến, tôi đi rất tung tăng. Tôi tự hỏi nếu mình mua hết số tiền đó, bước chân mình có giống thế này không? Và tôi chắc chắn là không. Chỉ có làm điều gì không trái với lương tâm và điều mình luôn tin tưởng, thì chẳng có gì phải nuối tiếc cả. Phải vậy không nhỉ? Các bạn thử cảm nhận xem!
 

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top