Trang chủ » Bài viết số 3 lớp 6 Đề 7: Kể về một người thân của em (ông bà, bố mẹ, anh chị,…) hay nhất

Bài viết số 3 lớp 6 Đề 7: Kể về một người thân của em (ông bà, bố mẹ, anh chị,…) hay nhất

Bài làm 1
 
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ/ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Mỗi lần ngồi bên mẹ, mẹ lại âu yếm rồi nói với em như thế. Với em, mẹ là người em yêu quý nhất, người luôn dành cho em tình yêu thương vô bờ bến.
 
Mẹ em năm nay đã 35 tuổi, dáng người mẹ thanh thoát cùng khuôn mặt trái xoan vô cùng phúc hậu. Mẹ em không phải là người phụ nữ tài giỏi, xinh đẹp nhưng trong mắt em, mẹ luôn là người hoàn hảo nhất. Hằng ngày mẹ làm việc tám tiếng tại cơ quan, và về nhà mẹ vẫn quán xuyến dọn dẹp nhà cửa chu toàn. Mẹ chẳng bao giờ yên tâm khi giao lại việc nhà cho bố. Một ngày thời gian làm việc của mẹ bắt đầu từ 5h30 sáng, mẹ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, quét dọn, đi chợ mua thức ăn. Mẹ đưa em đi học lúc 7h rồi mẹ mới đến chỗ làm. Chiều về, mẹ lại cặm cụi trong bếp với cơm canh, để sao cho cả nhà có bữa tối đầm ấm, quây quần bên nhau. Tối đến, cũng chẳng mấy khi mẹ có thời gian ra ngoài đi đâu đó, vì mẹ thường ngồi nói chuyện cùng em và giúp em làm những bài tập khó. Với em, mẹ như một chuyên gia tư vấn biết tuốt, sẵn sàng giải đáp hàng vạn câu hỏi vì sao của em.
 
Mẹ luôn quan tâm đến các thành viên trong gia đình. Mẹ luôn nhớ những dịp kỉ niệm của cả nhà, sinh nhật bố và các con. Mẹ dành  cả ngày chủ nhật  để cùng anh em đi chọn một món quà sinh nhật cho bố, rồi những ngày nghỉ lễ mẹ thường tổ chức những chuyến dã ngoại cho cả nhà để thay đổi không khí gia đình. Mẹ em là người phụ nữ tuyệt vời nhất, luôn dành trọn vẹn tình yêu thương cho chồng cho con.
 
Mẹ vẫn làm những công việc thầm lặng để vun vén hạnh phúc cho gia đình. Cả nhà em ai cũng biết và trân trọng tình yêu thương của mẹ. Em còn nhớ, mùa hè năm ngoái, cả khu phố có dịch sốt xuất huyết. Mẹ em đã cẩn thận mua thuốc trừ muỗi, đèn xông đuổi muỗi nhưng nhà em vẫn bị lây bệnh. Trong một tuần cả ba bố con em phải vào viện cấp cứu. Lúc ấy trông mẹ em gầy đi nhiều lắm, nhà có một người ốm đã vất vả rồi còn mẹ em một lúc phải chăm ba người. Bố em, là người mạnh mẽ nhưng nhìn mẹ em cũng không cầm được nước mắt vì mẹ cả ngày ra vào trong viện phải lo lắng cho ba người bệnh. Nhưng mẹ em rất lạc quan, luôn động viên để bố con em nhanh khỏe, rồi về nhà với mẹ. Ngày mọi người về nhà, mẹ cười trong hạnh phúc, cả nhà ôm chầm lấy nhau vừa mừng vừa tủi.
 
Mẹ em là người phụ nữ tuyệt vời, người mang đến một nguồn sống  dạt dào trong gia đình em. Tình yêu thương mẹ dành cho em là tình cảm thiêng liêng và cao quý vô cùng. Em mong sao mẹ luôn khỏe mạnh và mãi cười hạnh phúc như bây giờ.
 
Bài làm 2
 
Năm nay mẹ em 37 tuổi .Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Dôi bàn tay mẹ ko đẹp , nó dã bị chai như ghi lai những nổi vất vả của mẹ trong bao năm nay dã nuôi em khôn lớn nên người. Sống trên đời này chúng ta có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng không thể sống thiếu một mái ấm gia đình và thiếu một người mẹ. “Mẹ”! Từ thiêng liêng ấy đã làm ấm lòng bao người con. Mẹ là người không bao giờ mệt mỏi luôn kiên trì dạy dỗ, nuôi nấng ta từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành, và khi con bước trên đường đời thì mẹ vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo sát dấu chân con, sẵn sàng giơ vòng tay ấm áp làm chỗ dựa tinh thần vững chắc mỗi khi con vấp ngã. Và mẹ em cũng giống biết bao người mẹ khác trên đời này, giản dị và rất yêu thương em.
 
Trong gia đình mẹ là người vợ đảm đang, một người mẹ hiền và là một kho kiến thức quý báu. Tôi quên làm sao được những lời mẹ dạy về lòng thương người. Nhờ vào những lời dạy đó mà đôi khi tôi đã làm được những việc có ích. Nếu có ai hỏi về mẹ, tôi sẽ hãnh diện trả lời rằng: Mẹ là người bạn, người thầy đầu tiên của tôi. Là người dẫn dắt tôi nhìn ra thế giới, là người cho tôi tình yêu trọn vẹn mà tôi sẽ không bao giờ nhận được từ người khác, là người không ai có thể thay thế được…
 
Hằng ngày mẹ phải thức khuya dậy sớm để chăm lo cho gia đình. Những lúc rảnh rỗi mẹ còn kể cho chúng em nghe những câu chuyện khó khăn mà mẹ và gia đình phải vượt qua để dăn dậy chúng em. Mẹ em là một người rất thích làm vườn. Đối với mọi người xung quanh mẹ rất quan tâm giúp đỡ chia sẻ với những ai gặp khó khăn. Chính vì thế mẹ không những được mọi người trong gia đình kính trọng mà còn được bà con lối xóm ai cũng yêu quý.
 
Ôi! Lòng mẹ thật bao la. Tình cảm của mẹ thật thiêng liêng, cao cả và ko bai giờ vơi cạn. Lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh em, chăm sóc và che chở cho em, tiếp thêm sức mạnh cho em, giúp em vươn lên trong cuộc sống. Mẹ làm việc quần quật suốt cả ngày chỉ vì nghĩ đến tương lai của em. Mặc dù trời rét hay nắng chói chang bàn tay mẹ vẫn không nghĩ ngơi. Mẹ làm việc vất vả mà chẳng bao giờ phiền lòng, mẹ vẫn luôn tươi cười với em. Mẹ dạy em những điều hay lẽ phải. Mẹ dạy em phải biết kính trên nhường dưới, kính trọng thầy cô giáo, đoàn kết với bạn bè. Mẹ luôn mong em học giỏi và thành tài. Mẹ thường kể những câu chuyện đời thường về những tấm gương tốt để em noi gương và học tập.
 
Bao lần xem trên ti vi, thấy các bạn nhỏ mồ côi không cha, không mẹ, không có họ hàng thân thiết, nơi ăn chốn ở và không có nơi nương tựa. Các bạn ấy phải đi bán những thanh kẹo cao su, những tấm vé số… để kiếm ăn sống qua ngày. Tội nghiệp các bạn nhỏ ấy làm sao! Bây giờ tôi mới biết mình thật may mắn. Tôi có cha mẹ và có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc trong vòng tay che chở của cha mẹ. Tôi muốn nói thật nhiều với mẹ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!” Đúng là: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ” .
 
Bài làm 3
 
Có những năm tháng qua đi chúng ta không thể lấy lại được, có những con người đi ngang qua cuộc đời chúng ta nhưng khiến ta không thể nào quên. Như những tia nắng yếu ớt cuối ngày, dù sắp lụi tàn nhưng cũng rất rực rỡ, cũng đủ để người ta phải ngóng chờ và hối tiếc. Những tháng ngày sống bên ông tôi cũng thế, dù buồn nhưng nó rất đẹp.
 
Ông tôi là một cựu chiến binh đi ra từ cuộc chiến tranh kiêu dũng của đất nước chống Đế quốc Mĩ. Và cuộc chiến ấy cũng để lại cho ông tôi một món quà: một chiếc chân giả và khuôn mặt cũng đầy những vết sẹo. Vì thế, trông ông rất đáng sợ. Từ nhỏ, tôi đã thấy sợ ông. Mỗi lần thấy ông là tôi lại khóc thét lên hoặc chạy đi mặc dù chưa bao giờ ông mắng tôi hay làm gì tôi cả. Dần dần, ông còn không dám đến gần tôi, vì ông sợ tôi lại làm quá lên nữa.
 
Không phải tôi không chịu hiểu cho ông, tôi biết ông vì chiến đấu cho đất nước nên mới như thế. Nhưng sao ông không biết mà tránh đi, để mình bị đạn bắn trúng chứ? Hại tôi suốt ngày phải nghe lũ bạn trêu chọc, rằng tôi là cháu của một ông lão yêu quái đáng sợ. Tôi đâu có lỗi gì đâu, nên ông sẽ phải là người có lỗi.
 
Rồi có một ngày, phải nói là một ngày rất đẹp trời và tuyệt vời. Lũ bạn đối với tôi rất tốt. Mọi ngày tôi chỉ đi học có một mình thì hôm nay đã có người đến nhà gọi tôi đi học cùng. Mấy bạn ấy còn trò chuyện với tôi rất vui vẻ và sôi nổi nữa. Lúc đầu tôi rất bất ngờ và ngạc nhiên: “Họ bị làm sao thế nhỉ?”. Nhưng rồi một ngày, hai ngày, nhiều ngày trôi qua, các bạn ấy vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi. Và tôi thấy như thế rất vui, tôi có thêm bạn và không ai trêu ghẹo tôi nữa. Còn về lí do tại sao, tất nhiên là có thắc mắc. Nhưng tôi nhận thấy lí d với mình cũng đâu có quan trọng lắm, không biết cũng đâu có sao, chỉ cần các bạn chơi với tôi vui vẻ là được rồi.
 
Và như thế là tôi có bạn chơi. Tôi chơi rất vui vẻ và cũng không còn hay buồn rầu, cáu gắt nữa. Nhưng khoảng cách giữa tôi và ông nội thì vẫn chẳng rút ngắn đi chút nào cả. Có các bạn để chơi thì tôi lại càng ít phải gặp ông nội, không phải nghĩ đến chuyện giận ông. Đó cũng là một điều tốt đấy chứ!
 
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn tươi đẹp từ một ngày đẹp trời nào đó mà tôi cũng không nhớ nữa. Cho đến một ngày, ông tôi mất… Ông tôi ốm mà tôi cũng chẳng biết, cũng chẳng có ý định quan tâm, tôi đâu có yêu quý ông. Đám tang ông diễn ra trong sự thương xót và nuối tiếc của mọi người, trừ tôi.
 
Và một ngày, sau khi đám tang ông kết thúc. Bạn bè đến thăm tôi, thấy mặt tôi vẫn bình thường như mọi ngày, một người đã tức giận mà kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Câu chuyện có vẻ là thật, về ông tôi. Sững sờ, bàng hoàng, tôi ngồi lặng đó. Tôi nghĩ về một ngày đẹp trời hôm đó: Ông đã gọi những đứa bạn của tôi lại. Trước khuôn mặt sợ sệt của chúng, ông đã khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi, nhọc nhằn chảy trên khuôn mặt đầy sẹo của một người chiến binh kiên cường. “Con bé rất đáng thương. Và cô đơn. Vì ông mà các cháu lại không kết bạn với nó. Cháu ông rất đáng yêu và thông minh. Chỉ có ông xấu xa và đáng sợ thôi”. Và ông kể cho chúng nghe về những năm tháng oai hùng của ông trước sự ngưỡng mộ của những đứa trẻ và xin chúng hãy cho tôi chơi cùng.
 
Tôi lại nghĩ về đám tang ông, tôi không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Tôi không buồn lấy một phút. Có lẽ, tôi không phải là cháu ông, tôi không xứng là cháu ông- một người ông dành cả thanh xuân vì tổ quốc và cả cuộc đời còn lại cho đứa cháu này.
 
Ông ơi! Cháu biết làm sao bây giờ? Cháu xin lỗi, xin lỗi ông! Và qua hàng nước mắt, tôi thấy trên Thiên Đàng kia, … ông đang mỉm cười.
 
Bài làm 4
 
Trong gia đình, ai em cũng yêu quý nhưng bà ngoại là người đã chăm sóc cho em thay mẹ khi em còn thuở lọt lòng dạy em tập nói tập đi ,tình thương bà dành cho em là bao la vô bờ bến. Bây giờ vì điều kiện gia đình, em phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim em.
 
Ngoại năm nay đã tám mươi tuổi. Đúng với tuổi tác của mình, dáng người của bà cũng không còn nhanh nhẹn và hoạt bát như xưa nữa nhưng bà vẫn luôn yêu thương và chăm lo cho em hết mực. Mái tóc bà bạc phơ như mái tóc của những bà tiên hiền hậu trong chuyện cổ tích. Bà có khuôn mặt phúc hậu với làn da rám nắng đã xuất hiện nhiều chấm đồi mồi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như thời trẻ nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một ánh nhìn trìu mến, một tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cháu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm tiền cơm áo nuôi các con.
 
Ngày còn thơ bé, mẹ đi làm liên tục và ngoại là người chăm lo cho em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Bà dạy bảo em biết bao điều hay lẽ phải. Bà luôn tặng cho em những lời khen chân thành mỗi khi em làm được việc tốt. Còn mỗi khi em mắc sai lầm, bà là người luôn an ủi, động viên và khích lệ em khắc phục sai lầm. Ngoại là người rất vui tính nên ở bên ngoại cuộc sống của em luôn tràn ngập tiếng cười. Hằng đêm dưới ánh trăng vàng, em dần chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích được kể lại qua giọng nói khàn khàn và trầm ấm của bà. Em mê man trong những cơn gió mát đều từ tay ngoại mà ra. Sáng sớm, bà gọi em dậy đi học. Tiếng gọi trìu mến của bà luôn làm em tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa em đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa em trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, em cảm thấy ấm áp vô cùng.
 
Bà yêu thương em nhưng không nuông chiều. Có lần, em không nghe và đã cãi lại lời bà. Cả tuần, bà không nói với em một câu nào. Khoảng thời gian đó, em và bà không còn thân thiết như trước nữa. Em đã không còn được nghe những câu chuyện bà kể hằng đêm, không có ai để chia sẻ niềm vui nỗi buồn, không có ai an ủi động viên mỗi khi em phạm sai lầm, bữa cơm không còn thơm ngọt tình bà cháu như trước nữa. Sau những ngày ấy, em đã bị ốm nặng và phải đưa đi viện chuyền nước. Khi mở mắt, em thấy bàn tay bà đang đặt trên má em, bàn tay gầy gò chan chứa bao tình cảm đẹp đẽ. Nước mắt rưng rưng trên hai hàng mi, bà ôm em thật chặt, thì ra bà là người không ăn không ngủ để chăm sóc cho em suốt một đêm dài. Nhờ trận ốm đó mà em và bà lại thân thiết như xưa, em cảm nhận được bà còn yêu em nhiều hơn trước nữa, có đồ ngon của lạ bà đều dành dụm cho cháu ngoại của mình. Bà sẽ mãi mãi là người bà đáng kính của em.
 
Dù giờ đây khi phải sống xa bà, không còn được ở bên bà như ngày còn thơ bé nhưng tình cảm của bà dành cho em hay tình cảm của em dành cho bà vẫn bao la và không bao giờ phai nhòa. Bà ơi, con yêu bà nhất trên thế gian này. Đối với con, bà luôn là người bà tuyệt vời nhất.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top