Trang chủ » Soạn bài Tiếng Việt lớp 4 Tuần 27: Những người quả cảm, Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham gia – Tuần 27

Soạn bài Tiếng Việt lớp 4 Tuần 27: Những người quả cảm, Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham gia – Tuần 27

Đề bài (trang 89 sgk Tiếng Việt 4): Kể lại một câu chuyện về lòng dũng cảm mà em được chứng kiến hoặc tham gia

Trả lời:

Bài tham khảo 1

Tôi đã được đọc nhiều truyện viết về lòng dũng cảm. Tôi cũng đã nghe thầy giáo kể về những tấm gương cao đẹp thể hiện lòng dũng cảm trong chiến đâu của bộ đội ta. Tuy nhiên, trong trí nhớ cùa tôi thì câu chuyện sau đây đã gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc nhất, vì chính tôi đã chứng kiến chuyện này.

Hôm ấy tôi và Tuấn cùng đi học về. Chúng tôi phải ra bến sông, qua đò mới có thể trở về xóm trại của mình. Lúc ấy mới độ năm giờ chiều nhưng đã có vẻ tối vì trời đầy mây đen và có mưa lác đác rơi. Bến đò vắng vẻ. Dưới đò chì có bác lái đò và một chú bộ đội đang chờ hai đứa chúng tôi di xuống. Người nào cũng lụp xụp khoác áo mưa. Miếng gỗ bắc làm cầu xuống đò rất trơn. Tôi thận trọng đi trước, dò từng bước và đã xuống đến lòng đò. Tuấn đi sau, bỗng đến giữa cầu, Tuấn trượt chân ngã nhào xuống nước và bị dòng sông đang vào mùa nước lớn cuốn trôi đi. Thế là, nhanh như cắt, anh bộ đội trút bỏ vội vàng cái nón cối đội đầu, cái áo mưa khoác trên vai và quẳng cái ba lô nặng trên lưng xuống lòng thuyền, rồi nhảy ùm xuống lao theo Tuấn đang bị trôi xa. Chỉ mươi sải bơi dài, anh bộ đội đã đuổi kịp Tuấn lúc ấy đang chới với trên dòng nước và dường như sắp bị chìm. Anh bộ đội quàng một tay vào cổ Tuấn rồi bơi nhanh về thuyền. Bác lái chèo nhanh thuyền về phía hai người dưới nước và đã lôi được họ lên thuyền. Sự việc diễn ra thật bất ngờ và quá nhanh chóng. Tuấn chỉ bị sặc nước chút ít nhưng mọi điều nguy hiểm đã qua. Tôi thay mặt bạn cảm ơn anh bộ đội nhưng anh chỉ hiền lành cười và nói:

– Mùa này, nước lũ đang về, khi qua sông các em phải hết sức cẩn thận đấy.

Đấy câu chuyện cua tôi chỉ có thế, nhưng tôi và chắc là cả Tuấn nữa suốt đời sẽ chẳng quên. Anh bộ đội mà chúng tôi còn chưa biết tên đúng là một người lính Cụ Hồ dũng cảm.

Bài tham khảo 2

Hôm ấy, trên đường đi học về, chúng tôi vẫn men theo con đê đi về làng. Mưa mỗi lúc một tầm tã. Tấm áo mưa nhỏ bé hầu như không thể nào che chở cho cái cặp sách khỏi bị đẫm nước.

Chúng tôi cứ lom khom bước đi. Thằng Quỳnh đi trước. Thằng Học đi thứ hai. Tôi đi sau cùng. Mưa hắt tối tăm mù mịt. Bỗng thằng Quỳnh kêu lên: "Ôi giời ơi!". Đứa bạn yêu quý của tôi bị trượt ngã lăn xuống sông. Nó chới với. Chỉ nhìn thấy tấm áo ni lông xanh lềnh bềnh và cái đầu đen lặn xuống nhô lên. Thằng Học và tôi khóc, kêu lên thất thanh.

Vừa lúc đó, thầy Quảng phóng xe máy lướt tới. Thầy vội nhảy xuống dòng nước cuồn cuộn. Thầy túm được mảnh ni lông. Thầy ôm được thằng Quỳnh nâng lên. Nước sông chảy xiết, thầy vùng vẫy mãi mới bế thốc được đứa học trò tội nghiệp lên bờ. Thầy vác thằng Quỳnh chạy nhanh vào cái lều hộ đê gần đó, Thầy dốc nước, làm hô hấp nhân tạo mãi thằng Quỳnh hồi tỉnh dần.

Hai đứa chúng tôi mặt mày tái mét. Đứng run cầm cập. Một lúc sau, mẹ thằng Quỳnh chạy trong mưa, ướt như chuột lột, vừa khóc vừa lao tới. Thím vừa ôm lấy con vừa khóc. Thằng Quỳnh mồ côi bố, ở với mẹ.

Nắm chặt lấy hai tay thầy Quảng, mẹ thằng Quỳnh khóc và nói: "cảm ơn thầy, thầy đã cứu hai mẹ con tôi…".

Hôm sau, chúng tôi mới biết hôm ấy thầy Quảng lên bệnh viện thăm con, đi ngang qua nghe tiếng kêu của chúng tôi mà cứu được thằng Quỳnh. Cái mũ bảo hiểm và cái kính cận của thầy bị nước lũ cuốn mất.

Thằng Hợi nói với tôi: "Thời chống Mỹ, thầy Quảng đi bộ đội đấy!". Tôi trầm trồ: "Thầy dũng cảm quá".

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top