Bài làm 1
Thời xưa ở Trung Quốc có ông Vương Hi Chi là người nổi tiếng viết chữ đẹp. Có một lần, ông đang ngồi nghỉ dưới gốc cây thì bà lão nghèo đi bán quạt cũng đến nghỉ dưới gốc cây ấy. Bà phàn nàn với ông là quạt bán ế quá. Tối nay chắc cả nhà phải nhịn đói. Buồn quá bà tựa vào gốc cây ngủ. Thấy bà lão đã ngủ, ông Vương bèn lấy bút mực ra đề vào mỗi cái quạt một bài thơ. Tỉnh dậy, thấy gánh quạt trắng tinh của mình bị bôi mực lên đấy, bà lão la lối om sòm, bắt ông Vương phải đền. Ỏng Vương lẳng lặng bỏ đi không nói một câu. Ông Vương vừa mới đi khỏi, thì một lát sau, khách đi đường đi ngang qua, cầm quạt lên xem rồi mua ngay. Người này mách người kia, cứ thế… người ta đua nhau đến mua quạt. Gánh quạt của ba chả mấy chốc đã hết sạch. Nhiều người còn hỏi mua giá cao nữa chứ. Nghe thế, bà lão càng tiếc ngẩn tiếc ngơ. Rồi bà nghĩ bụng, trời thương mình nên mới cho một vị tiên ông đến giúp, quạt mới bán hết nhanh đến vậy.
Bài làm 2
Ngày xưa ở Trung Quốc có ông Vương Hy Chi nổi tiếng viết chữ đẹp .Một hôm nọ , khi ông đang ngồi dưới gốc cây thì gặp bà cụ bán quạt cũng nghỉ mệt ở đó .Thấy ông ,bà lão phàn nàn ” sao hôm nay quạt của tôi bán ế quá ! Chắc chiều nay cả nhà tôi sẽ phải nhịn ăn mất .”
Nói xong bà lão mỏi mệt nên ngủ thiếp đi .Trong lúc bà lão ngủ , ông Vương Hy Chi bèn lấy bút mực ra viết chữ ,đề thơ lên chiếc quạt .Khi tỉnh dậy ,bà nhìn thấy gánh quạt của mình bị đề chữ lem nhem ,bà bắt đền ông . Ông chỉ mĩm cười không nói gì .Không lâu sau , bà con kéo đến chen nhau mà mua hết quạt của bà lão .Có người nhìn thấy nét chữ ,lời thơ của ông trên quạt ,còn hỏi bà lão mua thêm quạt đến giá ngàn vàng ,vì họ quý nét chữ và thơ của ông ấy .
Trên đường về nhà ,bà lão thầm nghĩ .có thần tiên nào đó nhìn thấy bà nghèo khó tội nghiệp ,nên đã giúp bà bán quạt hết và may như thế !
Bài làm 3
Ông Vương Hi Chi là một nhà thư pháp nổi tiếng của Trung Quốc ngày xưa. Ông thường đi du ngoạn khắp nơi để chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiên nhiên. Có lần, ông ngồi nghỉ chân dưới một gốc cây thì gặp một bà cụ bán quạt cũng vừa đến để ngồi nghỉ chân. Gặp ông, bà than thở:
– Quạt bán ế quá ! Chắc cả nhà chiều nay không có cơm ăn.
Nói xong, bà thiu thiu ngủ. Trong lúc bà cụ ngủ thì ông Vương Hi Chi đã lặng lẽ viết chữ đề thơ vào từng chiếc quạt. Bà cụ thức dậy thấy quạt của mình có viết mực lem luốc nên bắt đền ông Vương. Nào ngờ những chiếc quạt “lem luốc” ấy được mọi người đến xem và tranh nhau mua rất đông. Chỉ một lát đã bán hết và bán với giá rất cao. Có lẽ ai cũng muốn có chiếc quạt mà trên đó chính tay Vương Hi Chi đã đề thơ, viết chữ.
Mọi người hâm mộ tài năng của ông Vương, còn bà lão bán quạt luôn nghĩ ông Vương là một vị thần tiên đã giúp bà bán hết gánh quạt.