Bài làm 1
Sáng nay, trên đường đi học về, em chợt nghe ngân vang bài hát quen thuộc về người thầy với những ca từ và giai điệu tha thiết. Như một câu chuyện kể, lời bài hát thấm đẫm kí ức của tuổi học trò: “ Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn đôi vai, thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ…”. Kỉ niệm của cô cứ thế hiện về vẹn nguyên. Cô giáo nghiêm khắc mà dịu hiền của chúng em, cô chính là cô giáo Thu Hiền, người đã dạy em suốt hai năm tiểu học và là người lái đò đưa thế hệ trẻ của chúng em sang sông.
Cô Hiền năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông cô vẫn còn trẻ trung lắm. Bình thường, cô ăn mặc rất giản dị, lúc nào cô cũng mặc áo sơ mi và quần tây. Mái tóc cắt ngắn ngang vai được cô buộc túm gọn gàng phía sau. Vào dịp lễ hội, cô cũng mặc váy như bao cô giáo khác. Những lúc như thế, trông cô thật dịu dàng. Nhưng em vẫn thích nhất là được ngắm nhìn cô trong bộ áo dài màu tím hoa cà mà cô vẫn thường mặc vào mỗi sáng thứ hai. Nhìn bóng dáng cô thướt tha đến lớp, em cứ ngỡ như đó là một nàng tiên nhân từ bước ra từ truyện cổ tích để đến bên chúng em. Cô có dáng người cân đối với làn da hơi ngăm khỏe khoắn. Khuôn mặt phúc hậu và đôi môi luôn rạng rỡ nụ cười là điểm cuốn hút nhất ở cô. Cô thường bước đi nhanh nhẹn, miệng nói, tay làm. Vì thế, mọi người yêu quý cô lắm.
Cô luôn vui vẻ với mọi người, ai nhờ gì cô cũng giúp đỡ tận tình. Và điều làm em nhớ nhất là thái độ an cần chăm sóc mà cô dành cho chúng em. Chính cô đã mở ra cho chúng em bao chân trời tri thức. Những bài học tưởng chừng như khô khan, những bài toán khó, cứ thế được cô giảng giaiar nhẹ nhàng, dễ hiểu khiến chúng em vô cùng thích thú. Mỗi lần cô giảng bài, giọng cô thật ấm áp và ánh nhìn trìu mến. Bạn nào chưa hiểu bài, cô đều dịu dàng giảng lại, cô chăm chút cho học trò của mình từ chuyện học hành cho đến bữa ăn, giấc ngủ. Em vẫn còn nhớ như in có lần có một lần bố mẹ bận việc nên đến đón em muộn. Ấy là vào một ngày mùa đông năm ngoái, các bạn lần lượt ra về hêt, trời mưa rả rích và bóng đêm buông dần xuống, em hoảng hốt vô cùng, đứng trước phòng bảo vệ, như muốn bật khóc. Thật may mắn vì hôm đó cô có việc nên về muộn, cô đã điện thoại cho bố mẹ, cô đã chuyện trò và cô còn sửa áo mưa lại cho em, rồi cô còn nhắc nhở em chuyện học hành và đợi cho đến lúc bố mẹ đến đón em, cô mới ra về.
Rồi một lần khác ở năm lớp 4, em đã bị ốm một trần rất nặng. Khi trở lại trường học, em rất mệt mỏi và không thể hiểu bài nên em luôn bị điểm kém. Dường như cô đã hiểu được điều đó và cô đã tìm cách để giảng giải lại bài cho riêng em. Cô còn ân cần nhắc nhở em phải bảo vệ sức khỏe cho chính mình. Những lúc như thế, em cảm thấy mình thật may mắn khi có thêm một người mẹ thứ hai chính là cô.
Những tháng ngày được làm học trò của cô giáo Thu Hiền thật là hạnh phúc. Những chiều sinh hoạt sao, những buổi văn nghệ, đá bóng, sinh nhật của các bạn đều có bàn tay chăm chút của cô. Em sẽ luôn mang theo nụ cười hiền từ và sự quan tâm ân cần của cô đi suốt cuộc đời. Bây giờ, em đã là một học sinh lớp sáu, dù không còn được gặp cô mỗi ngày nhưng tình cảm em dành cho cô vẫn cứ nguyên vẹn như ngày nào. Mỗi lần nhớ đến cô, em đều tự nhủ sẽ luôn cố gắng học tập thật giỏi để không phụ công dạy dỗ của cô. Em yêu cô nhiều lắm, cô giáo của em!
Bài làm 2
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do vị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: “Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!” Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát, rất vui.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho một một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng,trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Bài làm 3
Đối với học sinh thì thầy cô giáo luôn là những người cha, người mẹ thứ hai em, tận tình chỉ bảo, dạy dỗ chúng em nên người và cho dù có đi hết cuộc đời này chúng em vẫn không thể nào quên công ơn đó. Trong các thầy cô của chúng ta, chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm gắn với thầy cô giáo cũ của mình. Và đối với em, em nhớ nhất cô giáo Chung – đó là cô giáo dạy lớp Một của em.
Mới bước vào lớp Một, ai cũng còn nhiều bỡ ngỡ, lạ lùng và chính cô đã giúp chúng em thoát khỏi sự bỡ ngỡ đó. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh của cô dang tay đón chúng em trong ngày đầu tiên đi học đó. Và bây giờ mỗi khi nghe những câu hát: “Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền. Em bây giờ cứ ngỡ cô giáo là cô tiên” là em lại nhớ về cô với những hình ảnh vẫn còn rất rõ nét.
Cô Chung có dáng người cao, hơi gầy, nước da không được trắng lắm, mái tóc dài hơi xoăn được cô buộc gọn gàng ở sau lưng. Cô giáo mặc rất giản dị, em nhớ ngày đó cô hay mặc quần vải và áo sơ mi. Cô rất hay cười và rất nhẹ nhàng vì cô biết chúng em mới học lớp Một nên rất nhút nhát chứ không mạnh dạn như các anh chị lớp trên. Đến giờ tập viết cô xuống tận nơi cầm tay từng bạn một nắn nót luyện từng nét chữ, em vẫn nhớ như in lời cô dặn: “Nét chữ là nết người”, nhìn vào nét chữ ta có thể đoán được tính nết của người đó, vì vậy cô dặn phải cẩn thận, nắn nót từng chữ không được viết cẩu thả, nguệch ngoạc. Cô rất quan tâm đến các bạn trong lớp như một người mẹ vậy đúng là “khi đến trường cô giáo như mẹ hiền”, cô còn tìm hiểu rõ hoàn cảnh gia đình từng bạn từ đó có những hành động giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn như mua vở, bút làm quà tặng cho các bạn.
Khi tan học về cô còn chờ khi nào bố mẹ chúng em đến đón rồi cô mới về nhà, chỉ như thế thôi cũng đủ để biết cô lo lắng cho chúng em đến như thế nào. Đến ngày 20/11 là ngày Nhà giáo Việt Nam cả lớp chúng em đã tập một bài hát và nhờ bố mẹ mua hoa, quà để tặng cô. Em vẫn nhớ hôm đó cô rất vui và xúc động, cô bảo cô yêu nghề nhà giáo vì cô yêu những học sinh như chúng em, nhờ có chúng em mà cô luôn cảm thấy vui vẻ và yêu nghề hơn.
Hai năm đã trôi qua, chúng em đã lớn hơn không còn bỡ ngỡ như những ngày đầu tiên đi học nữa. Cô cũng đã chuyển trường tiếp tục nghề giáo của mình tại một ngôi trường khác nhưng những kỉ niệm về cô chúng em sẽ mãi không bao giờ quên. Chúng em kính chúc cô luôn mạnh khỏe, công tác tốt và luôn nhớ về chúng em cô nhé!