Bài làm 1
Dậy, dậy đi, dậy đi chứ!" – Một giọng nói vang lên bên tai tôi. Rồi một bàn tay lạnh ngắt áp vào má tôi. Đang cuộn tròn người trong lớp chăn bông ấm áp, tôi giật mình, cáu kỉnh. "Em đang ngủ ngon, hơn nữa hôm nay là chủ nhật.". Anh tôi giận dữ: "Không xem thì thôi, hoa li nở thì anh mới gọi em chứ!". Vừa nghe thế, tôi vùng dậy, tỉnh hẳn ngủ. Hoa li nở, đối với tôi đó là một sự kiện. Tôi líu ríu theo anh ra vườn, lòng ngập tràn sung sướng.
Anh tôi hơn tôi những sáu tuổi. Anh giống bố, dáng cao gầy và giống mẹ ở đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Mọi người đều khen anh đẹp trai nhưng có lần, tôi nói với anh, trông anh xấu tệ, như một con mèo mướp. Anh cười và nói rằng mèo mướp cũng có cái đẹp của nó, có điều tôi chưa nhận ra thôi.
Ai cũng nói anh giống bố nhưng khuôn mặt của anh nhòn nhọn chứ không vuông vắn như bố. Nước da của anh rám nắng vì trưa hè nào anh cũng vác bóng ra sân sau chơi. Nếu ai chưa biết anh tôi thì đặc điểm dễ nhận ra anh nhất là mái tóc màu nâu bù xù, rối kinh khủng. Thỉnh thoảng, anh lại lùa tay vào trong mái tóc, gãi gãi. Tay chân anh dài, trông khá tương xứng với dáng người nhưng kì lạ là bàn tay anh tôi rất đẹp. Những ngón tay thon dài, bàn tay hình ô van… Anh có chiếc mũi cao và cái miệng rộng, hay cười. Mỗi khi cười, chiếc răng khểnh lại nhô ra cùng hàm răng đều, sáng bóng.
Bố mẹ tôi rất tự hào về học lực của anh. Ngay cả tôi, tuy ghét anh vì hay bị bắt nạt, cũng phải nể phục sức học của anh. Nói thế không có nghĩa anh là một thiên tài. Các môn anh học đều khá nhưng trội nhất vẫn là các môn khoa học tự nhiên. Chính những môn này đã đem lại nhiều vinh quang cho anh. Anh có rất nhiều bằng khen nhưng anh không bao giờ treo. Anh bảo bằng khen chả để làm gì, cái chính là tự mình phải luôn vươn lên. Những lúc nói với tôi như thế, trông anh thật già dặn, chín chắn, nghiêm túc… cứ như những người lớn.
Lúc này tôi mới nhận ra anh yêu quý tôi, quan tâm tới tôi biết bao nhiêu
Anh thường nói với tôi anh ghét động vật nhưng chính tôi nhìn thấy anh nuôi một con thỏ. Những lúc cho nó ăn, anh nhẹ nhàng cắt từng lát rau củ quá rồi lại nhẹ nhàng đặt vào lồng như sợ làm đau cái lồng hay đau con thỏ. Qua hành động đó, tôi biết, anh yêu rất nhiều thứ, từ những thứ đơn giản bình thường cho đến những thứ là lạ, mặc dù anh không bao giờ lộ ra, như sợ mọi người cười sở thích của mình.
Nhưng chắc tôi chưa bao giờ biết rằng, chỉ giả vờ bắt nạt tôi nhưng anh thực sự yêu tôi. Cho đến một lần. Lần đó, tôi dắt con Mi-lu đi dạo như mọi khi. Trên đường, chợt nhìn thấy anh đi học về, và đúng lúc đó, tôi vô tình để con chó chạy xuống đường. Tôi lao theo, không kịp nhìn thấy một chiếc ô tô đang phóng tới. Có tiềng hét thất thanh của người đi đường. Chợt hai bàn tay rắn chắc của ai đó nắm chắt lấy tay tôi, kéo tôi lên lề đường. Hoá ra, anh tôi đã vứt chiếc xe đạp xuống lòng đường, lao vào cứu tôi. Hôm đó, nếu không có anh… về nhà, mặt mũi tím bầm, xây xước khắp người nhưng anh rất vui vì đã cứu được em mình, anh dặn tôi phải cẩn thận khi ra đường.
Rồi anh đi du học. Ngôi nhà thiếu hẳn tiếng nói cười của anh. Đến lúc này, tôi mới nhận ra rằng anh yêu quý tôi, quan tâm tới tôi biết bao nhiêu, và tôi, tôi cũng rất yêu quý anh. Anh trai của em ơi!
Bài làm 2
Em là con út trong gia đình có hai an hem, vì vậy mà em luôn được mọi người trong gia đình yêu thương, chăm sóc. Anh trai của em tuy chỉ hơn em có hai tuổi nhưng luôn nhường nhịn, yêu thương và hành động như một người anh trai thực thụ, em luôn tự hào với bạn bè và mọi người vì mình có một anh trai vô cùng tốt bụng, đẹp trai, thông minh và học giỏi.
Anh trai em là con trai cả trong gia đình, vì vậy mà có phần thiệt thòi hơn so với em, tuy chỉ hơn em có hai tuổi nhưng trong lời nói và cách hành xử thì luôn ra dáng một người anh lớn, anh luôn nhường nhịn em từ những thứ nhỏ nhất, có gì ngon thì luôn phần em, cho em phần nhiều. Điều này khiến em hạnh phúc lắm, mọi người trong gia đình đều yêu quý và cưng chiều em nhưng không vì vậy mà anh trai của em ghen tị hay ghét bỏ em, ngược lại anh luôn quan tâm và thậm chí anh chính là người yêu thương em nhất,luôn bênh vực, che chở cho em.
Anh trai của em học rất giỏi, anh luôn đứng trong tốp năm những người xuất sắc nhất của lớp, không những vậy, anh còn là một người lớp trưởng gương mẫu, một học sinh tiêu biểu có hạnh kiểm tốt; luôn tham gia hăng hái vào các phong trào, hoạt động của trường, của lớn. Vì vậy mà anh luôn nhận được sự yêu thương, tôn trọng từ thầy cô và bạn bè cùng lớp. Em luôn tự hào vì có một người anh xuất sắc như vậy.
Em học không được tốt như anh trai mình, đặc biệt là môn toán, nhưng anh trai em không những không chê bai, coi thường mà thường xuyên dạy em học, đối với những bài toán khó, anh thường hướng dẫn tỉ mỉ, tìm ra những cách giảng dễ hiểu để em có thể tự mình làm bài. Nhờ vậy mà thành tích môn toán của em được cải thiện rõ rệt, em có thể tự mình làm những bài toán từ đơn giản đến phức tạp.
Em yêu thương và tự hào về anh trai của mình, em luôn luôn khoe với bạn bè về người anh tuyệt vời của mình, đó là một người anh luôn yêu thương, nhường nhịn, chăm sóc và quan tâm đến cô em gái nhỏ của mình. Em thấy thật may mắn và hạnh phúc khi có một người anh trai như vậy.
Bài làm 3
Anh Hai em năm nay đã hai mươi bốn tuổi. Anh không đẹp trai nhưng dễ thương. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Trên khuôn mặt tròn trĩnh là cặp mắt linh hoạt, có đôi lông mày dài như hai con sâu đo bò ngược chiều nhau co mình lại ở trên hai hốc mắt.
Cái miệng hơi rộng, nhưng đôi môi luôn tươi tắn lúc nào cũng như đang mỉm cười.
Anh có một thân hình vạm vỡ, lực lưỡng như đô vật. Những bắp thịt trên ngực nở nang, ở đôi tay thì cuồn cuộn một sức sống. Mỗi bữa, anh ăn đến bôn, năm bát cơm. Bô" em thường nói đùa: “Thật đáng tiền, một anh công nhân cơ khí”.
Quả thật, anh em đã trưởng thành ở nhà máy cơ khí Trần Hưng Đạo, từ người học nghề nay đã là công nhân bậc bảy.
Em nhớ, khi còn học ở lớp Một, anh thường đưa em đi học băng xe đạp Phượng Hoàng của Trung Quốc. Đến chỗ lội anh ngồi xuống vỗ vào lưng em bảo em ôm lấy cổ anh, một tay anh cầm cái xe đạp giơ lên, một tay đỡ em trên lưng đi qua chỗ lội một cách nhẹ nhàng.
Ôi, đã bao nhiêu năm tháng trôi qua em vẫn còn nhớ một tấm lưng rộng ấm áp của người anh. Mấy năm trước khi anh đi làm nghĩa vụ, hai anh em thường viết thư cho nhau. Em nói thật là nhớ tấm lưng của anh quá. Và anh thường gọi em là “nhóc con”. Anh hỏi việc học hành và nhắc nhở việc sẽ thay anh làm cho cha mẹ vui lòng.
Dạo ấy, khi còn học ở lớp Hai, một hôm tan học ra về em thấy một anh bộ đội đứng ngay ở lối ra vào cổng trường. Nhìn kĩ lại em reo lên:
– Anh Hai!
Thế rồi hai anh em ríu rít ra về. Anh hỏi qua về việc học tập của em rồi anh khoe đã ra quân và lại về làm công nhân cơ khí Trần Hưng Đạo. Thế rồi bỗng nhiên anh ngồi xuống vỗ tay lên lưng bảo em ôm cổ… Trời ơi, lớn tướng như thế này còn để anh cõng sao! Em hơi ngần ngại nhưng rồi có một cái gì đó cuốn hút, hấp dẫn em vẫn ôm vào cổ anh và nói:
– Anh cõng em một đoạn đường cho đỡ nhớ thôi nhé.
Hai anh em cùng cười rộ lên, thật vui.