Năm nay , em đã học lớp Năm . Vì vậy ở dưới mái trường tiểu học thân thương này , em đã trải qua học nhiều thầy cô . Tuy nhiên hầu hết các thầy cô vẫn còn dạy ở trường . Chỉ có cô Tâm là về hưu , cũng là người thầy đã để lại cho em nhiều ấn tượng và tình cảm tốt đẹp nhất .
Năm em học cô Tâm năm lớp Ba thì cô đã ngoài tuổi năm mươi . Với vóc người tầm thước , tóc uôn ngắn , nước da trắng giúp cho cô trẻ hơn so với số tuổi . Vầng trán cô rộng , cao với khoảng 30 năm trong nghề , tất cả đã toát lên trên gương mặt vẻ đạo mạo của một người trí thức .Đôi mắt cô hiền từ rất phù hợp với giọng nói nhỏ nhẹ , từ tốn . Mỗi khi cô cười , nụ cười thật thân thiện và để lộ hai hàm răng trắng muốt , đều đặn . Tuy cô vẫn mặc áo dài đến trường như bao cô giáo khác nhưng trông giản dị qua những màu sắc sẫm hơn .
Trong lớp , cô giảng bài thật dễ hiểu . Nếu có bạn nào chưa thông , cô không bao giờ to tiếng rầy la , chê bai mà còn khuyến khích cứ nêu lên những điều không hiểu để nghe cô giảng lại . Đối với học sinh yếu , cô còn dành thời gian hướng dẫn thêm , đễ tất cả học trò mình ai cũng tiến bộ . Đối với các em có hoàn cảnh khó khăn , cô đặc biệt lưu tâm và tìm cách giúp đỡ . Có lần em nằm viện cả tuần , thật là cảm động khi cô vào bệnh viện thăm . Cô đã để nhiều tâm sức vào mọi hoạt động của lớp , của đội . Mỗi khi lớp chúng em được tuyên dương , được khen thưởng , cô biểu hiện niềm vui bằng nụ cười thật tươi .Gương mặt cô đôn hậu , tính tình cô hiền lành nên rất được lòng đồng nghiệp , phụ huynh học sinh . Cô còn tận tình đến nhà phụ huynh để trao dổi nhằm cùng nhau sửa chữa những thiếu sót trong học hành của đứa trẻ . Vì vậy cha mẹ học sinh rất yêu mến và tin tưởng cô . Chúng em xem cô như người mẹ thứ hai bởi đức tính của cô luôn khoan dung và độ lượng .
Mặc dù không còn gặp cô ở trường nữa nhưng trong lòng em vẫn còn đó sự kính mến , vẫn còn nhớ da diết những kỉ niệm trong thời gian cô dìu dắt . Bây giờ , cô Tâm về đâu , ở đâu ? Em tin rồi một ngày nào đó , em sẽ tìm gặp lại cô : một người thầy đã cho em nhiều ấn tượng và tình cảm sâu sắc nhất trong thời thơ ấu
Bài mẫu 5:
Reng… reng… reng… Tiếng chuông reo vang báo hiệu tiết học mới bđt đàu. Đây là tiết học mà em thích nhốt trong ngày – tiết học kĩ năng sống. Và cô giáo dạy môn học đó – cô Chúc cũng là giáo viên mà em yêu quý nhất.
Trong mắt em, cô Chúc là một cô giáo vul vẻ, hài hước và dạy rốt hay. Những bài học mà cô đem đến cho chúng em rất bổ ích. Chúng em được học về cách để hình thành những thói quen tốt, như: đi học đúng giờ, bảo vệ môi trường, bài học về yêu thương người già, yêu thương cộng đồng xã hội; cách vượt qua những nỗi sợ hãi của bân thân như bóng đêm, sấm chớp… Cô luôn lấy những ví dụ ngoài cuộc sống để bài học trở nên gân gũi và dễ hiểu với chúng em hơn. Em nhớ nhất một lần, cô cho chúng em tham gia trải nghiệm "Học làm người già". Chúng em được bịt mát xâu kim, bịt mát nhặt đỗ và gạo, bịt tai để viết thư và được ngồi im lặng trong phòng kín. Cuối giờ học, cô hỏi câm nhộn của từng bạn và nói: "Qưa những trải nghiệm này, các con sẽ thâu hiểu hơn về những khó khăn mà người già gặp phải trong cuộc sống. Vì vậy, hãy yêu thương, chia sẻ với ông bà nhiều hơn nhé!"
Mỗi khi cô xuất hiện, cà lớp em vô cùng hào hứng. Và các tiết dạy của cô, vì thế luôn sôi nổi và hứng thú,
Không chỉ dạy hay, cô còn có nhiều cách xử lí tình huống rất nhanh trí. Trong giờ ra chơi, nhìn thấy một bạn nam đang đánh một bọn nam khác cùng lớp, cô đến hỏi nguyên nhân. Lúc bâ'y giờ, trong tay cô đang có một quả cam. Cô bảo bạn ấy hãy trút giận vào quả cam đó; khi nào hết bực thì hãy câm quả cam để chơi tiếp. Bọn ấy không chịu. Lúc bấy giờ, cô mới giải thích: "Khi con đánh bạn nghĩa là con đã làm tổn thương bạn, giống như con đã làm với quả cam này. Cho dù bây giờ, con hết tức giận, nhưng những gì con gây ra cho bạn của mình thì vân sẽ còn đó, nó sẽ rất khó lành lợi được". Bọn nam ấy khi nghe cô Chúc nói xong đã vội xin lỗi cô và người bạn của mình. Hôm ấy, em đồ học thêm được một bài học quý giá về tình bạn cũng như hậu quả của sự tức giận từ cô.
Đến bây giờ, khi em ngồi viết những dòng chữ này, trong đâu em vân hình dung ra hình ảnh cô Chúc hơi béo, vui vẻ, tốt bụng và đáng yêu như chú mèo máy Đô-rê-mon. Em ước một tuần sẽ có nhiều hơn một giò học kĩ năng sống đề em được gộp gỡ và trò chuyện với cô. Cô Chúc mãi là cô giáo mà em yêu quý nhất!